Chương 1 - Bữa Tiệc Định Mệnh

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Bữa tiệc tụ họp của nhóm nghiên cứu, thầy hướng dẫn muốn dẫn con trai mình theo.

Tôi gửi tin nhắn thoại cho cô bạn thân:“Nhỡ đâu anh ta là một anh chàng cao 1m85, đẹp trai ngời ngời, trong tay nắm giữ nhiều bài nghiên cứu, vừa nhìn thấy tôi đã yêu từ cái nhìn đầu tiên, nhất quyết đòi đưa tôi hai bài để tôi tốt nghiệp sớm, thì tôi có thích ứng nổi không?”

Lời vừa dứt, con trai thầy đẩy cửa bước vào:

“Chắc là không thích ứng nổi đâu nhỉ, dù sao thì ai đó vừa đỗ vào nghiên cứu sinh ngày đầu tiên đã đá tôi rồi.”

Xong rồi, con trai thầy lại chính là bạn trai cũ của tôi.

Dạo gần đây làm thí nghiệm thất bại liên tục, tôi lên vòng bạn bè than thở:

“Bao giờ mới có một anh cao 1m85 từ trên trời rơi xuống, giật lấy dữ liệu thí nghiệm của tôi

ném vào thùng rác, nói anh ấy thực ra là thiên tài học thuật, nắm hàng chục bài báo trong

tay, mấy cái thí nghiệm này khỏi cần làm nữa, anh ấy đau lòng vì tôi vất vả nên muốn giải quyết hết cho tôi…”

Thầy hướng dẫn là người đầu tiên bấm like cho tôi.

Thầy là người rất nhiệt tình. Ai trong nhóm thích chị nào ở nhóm bên, ai chia tay, thầy đều biết rõ mồn một.

Bình thường thầy rất hay hỏi tôi có bạn trai chưa.

Nghe tin tôi chia tay, thầy liền nóng lòng muốn mai mối cho tôi.

Tôi sợ thầy tưởng tôi đăng thật, liền nhanh chóng chặn tạm thầy khỏi vòng bạn bè.

Đến buổi họp nhóm thứ Sáu, thầy đùa: “Dạo này Giang Lê không đăng gì nữa, chắc là tìm được anh cao 1m85 rồi nhỉ?”

Các anh trong nhóm thi nhau hùa theo, bảo thầy giới thiệu cho tôi một người.

Thầy thì sốt ruột lắm rồi, nhưng ngoài mặt vẫn làm ra vẻ e dè từ chối vài câu.

Thấy chúng tôi không ai đáp lại, thầy lập tức quyết định tự ý tổ chức một bữa tiệc cho cả nhóm vào buổi tối.

Tôi và mấy anh trong nhóm đến nhà hàng trước để gọi món.

Đại sư huynh vừa gọi món vừa nói: “Tiểu Lê, nghe nói chưa? Tối nay con trai thầy sẽ đến đó, em phải nắm bắt cơ hội nha.”

Tôi đã nghe nói con trai thầy là học bá, tính cách dịu dàng, lại còn đẹp trai.

Đại sư huynh theo thầy từ hồi học thạc sĩ, bây giờ tiếp tục học tiến sĩ với thầy, bình thường

không có việc gì cũng hay qua nhà thầy chơi, đương nhiên từng gặp con trai thầy rồi.

Tôi lại gần đại sư huynh, nhỏ giọng dò hỏi về người kia:

“Anh gặp qua rồi, anh ấy có đẹp trai không? Tính tình thế nào? Có bạn gái chưa? Quan trọng nhất là năng lực đăng bài có tốt không?”

“Cao, đẹp trai, nghe nói mới chia tay không lâu, còn năng lực nghiên cứu thì… giúp em tốt nghiệp sớm chắc không vấn đề.”

Anh vừa chê tôi mê trai vừa trả lời từng câu một.

Tôi lập tức vui vẻ gửi tin nhắn thoại cho bạn thân: “Tối nay chúng ta có buổi liên hoan, con trai thầy cũng tới.”

“Nếu lỡ anh ấy là một soái ca 1m85, trong tay có nhiều bài báo, vừa gặp tôi đã yêu, nhất quyết đưa tôi hai bài để tôi tốt nghiệp sớm… thì tôi chịu nổi không đây?”

Chưa kịp đợi bạn thân trả lời, thầy đã cùng con trai bước vào.

Cửa vốn chỉ khép hờ, mà tôi lại ngồi ngay gần đó.

Tôi hoàn toàn không biết phía sau có người đang đến, vậy mà tin nhắn thoại của tôi lại bị hai người ngoài cửa nghe thấy rõ ràng.

Đại sư huynh thấy thầy bước vào liền lập tức đứng dậy cung kính chào đón.

Thấy anh ấy đứng lên, tôi mới lơ mơ nhận ra tình hình, cũng nhanh chóng đứng dậy theo.

Quay đầu lại, đập vào mắt tôi là một gương mặt quen thuộc đến mức khiến tim tôi chững lại.

Con trai của thầy hướng dẫn… lại chính là bạn trai cũ của tôi — Tống Cảnh Hoàn.

Tống Cảnh Hoàn nhìn thấy tôi, hơi nhướn mày, nở nụ cười nửa như trêu chọc, nửa như lạnh nhạt.

Thầy không nhận ra bầu không khí kỳ lạ giữa hai chúng tôi, liền giới thiệu: “Giang Lê, đây là con trai thầy, Tống Cảnh Hoàn.”

“Cảnh Hoàn, đây là Giang Lê, chắc ba cũng từng nhắc đến với con, là cô gái duy nhất mà thầy tuyển năm nay.”

Anh ta giả vờ như không quen biết tôi, cười lịch thiệp, tao nhã đưa tay ra bắt tay tôi.

Nể mặt thầy, tôi đành phải đưa tay ra đáp lại.

Anh siết lấy tay tôi, lực hơi mạnh hơn bình thường, rồi nghiêng người lại gần, nghiến răng hỏi nhỏ bên tai:

“Soái ca 1m85, vừa gặp đã yêu, còn tặng em hai bài báo hả?”

“Vậy ra lúc trước em sợ không thích nghi được nên mới vội vàng chia tay với tôi?”

Tôi mím môi không dám nói gì, thậm chí không dám nhìn vào mắt anh.

2

Tôi và anh quen nhau từ thời đại học.

Lần đó tôi đến trường anh để tìm bạn thân, vừa nhìn thấy anh đã “tiếng sét ái tình”.

Tôi theo đuổi anh suốt ba tháng mới thành công.

Anh lớn hơn tôi một khóa, được giữ lại học thẳng lên cao học ở một ngôi trường danh tiếng hơn.

Còn tôi thì cố gắng hết sức để thi đậu vào ngôi trường hiện tại.

Từ đó, chúng tôi bắt đầu một mối tình yêu xa dài đằng đẵng.

Lúc chia tay, thật ra cũng không phải là tôi muốn.

Tôi vừa phải đi học, vừa làm thí nghiệm, gần như không có chút thời gian nghỉ ngơi.

Yêu xa vốn đã vất vả, lại thêm áp lực chồng chất khiến tôi thường xuyên cáu gắt, tâm trạng bất ổn.

Chỉ vì một chuyện nhỏ, hai đứa cãi nhau.

Thật ra để lúc khác thì chẳng đáng gì, nhưng hôm đó cả hai đều quá cứng đầu, không ai chịu nhường ai, và thế là chia tay.

Tôi không dám nói gì, cũng không dám nhìn vào mắt anh.

Anh nhận ra tôi đang lúng túng, khẽ cười rồi nhẹ nhàng vỗ vỗ tay tôi, sau đó quay sang chào hỏi các anh khác trong nhóm.

Tôi là người nhỏ tuổi nhất trong nhóm, nên tất nhiên ngồi ở mép ngoài.

Không ngờ Tống Cảnh Hoàn lại tự nhiên ngồi ngay bên cạnh tôi.

Thầy vốn định kéo tôi sang ngồi gần thầy, nhưng thấy tôi ngồi với Cảnh Hoàn thì liền vui vẻ vỗ vai anh đầy hài lòng.

Trên bàn ăn, Tống Cảnh Hoàn không ngừng gắp thức ăn cho tôi.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)