Chương 5 - Bữa Sáng Bí Mật Của Bá Chủ

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

16

Trong văn phòng.

Chu Dục Hoài, tôi và Chu Cảnh Trạch cùng đứng thành một hàng, tôi bị kẹp ở giữa hai người.

“Thưa thầy, chuyện này không liên quan đến Giang Khinh Khinh, cô ấy chỉ đến can ngăn thôi.” – Chu Dục Hoài mở miệng nói.

Chủ nhiệm sầm mặt, chỉ thẳng vào tôi:

“Được, Giang Khinh Khinh, em nói đi, rốt cuộc vì sao hai người họ đánh nhau?”

“Tới lúc em đến thì bọn họ đã đánh nhau rồi.” – tôi thành thật đáp.

“Vậy ai ra tay trước?” – chủ nhiệm hỏi tiếp.

Chu Dục Hoài và Chu Cảnh Trạch đều im thin thít, chẳng ai chịu mở miệng.

Chủ nhiệm tức giận, đành gắt gỏng:

“Được, bây giờ tự các em gọi điện, gọi phụ huynh đến cho tôi!”

Khoảng nửa tiếng sau, cha của Chu Cảnh Trạch tới nơi.

Ngay khi ông bước vào, sắc mặt Chu Dục Hoài lập tức trầm xuống, cậu nhìn ông một cái rồi bật cười lạnh.

Tôi đứng bên cạnh, len lén nhìn cậu, vừa xót xa vừa lo lắng.

“Chu Dục Hoài, phụ huynh em đâu?” – chủ nhiệm bắt đầu chất vấn khi thấy cậu không hề gọi điện.

Cha Chu Cảnh Trạch kịp thời xen vào, nói:

“Thầy ạ, không cần nữa. Dù ai ra tay trước thì chuyện này cũng nên dừng ở đây.”

Lúc này, Chu Cảnh Trạch lại lên tiếng:

“Là Chu Dục Hoài ra tay trước.”

Chu Dục Hoài trừng mắt đáp trả:

“Đúng, tôi ra tay trước. Nhưng cũng là có người không biết giữ mồm giữ miệng trước.”

Giọng nói của Chu cha trầm hẳn xuống, áp lực nặng nề phủ khắp căn phòng:

“Được rồi! Chuyện này đến đây là kết thúc!

Hai đứa, đều phải ngoan ngoãn cho tôi!”

Ông quay sang thầy chủ nhiệm, giọng khách khí nhưng đầy uy quyền:

“Xin lỗi thầy, để thầy phiền lòng rồi. Chu Cảnh Trạch tôi sẽ đưa về, cho nó nghỉ học hai ngày để kiểm điểm.”

Khi ra hiệu cho Chu Cảnh Trạch rời đi, cậu ta cố tình áp sát bên tai Chu Dục Hoài, thì thầm một câu:

“Không được yêu thương, mới là đồ con hoang.”

m thanh tuy nhỏ, nhưng tất cả trong phòng đều nghe thấy.

“Bốp!”

Một cái tát giáng thẳng lên mặt Chu Cảnh Trạch.

Cái tát đanh gọn, tàn nhẫn, khiến tôi, thầy chủ nhiệm, Chu Dục Hoài và cả Chu Cảnh Trạch đều ngơ ngác.

Bầu không khí lập tức tụt xuống tận đáy, cả căn phòng như đông cứng lại.

“Chu Cảnh Trạch, chú ý lời ăn tiếng nói của mình.”

Giọng nói uy nghiêm của Chu cha khiến ai nấy rùng mình.

Chu Cảnh Trạch đau đến sững người, chưa kịp phản ứng thì đã bị cha kéo đi.

Nhìn bóng lưng hai cha con rời khỏi văn phòng, Chu Dục Hoài bật cười, giọng trào phúng:

“Đúng là cha con tình thâm mà.”

Cả tôi và thầy chủ nhiệm đều chết lặng.

Chu Dục Hoài đút tay túi quần, ngậm sáo huýt một điệu, bước thong dong ra khỏi văn phòng.

Tôi vội vàng đi theo, lo lắng:

“Chu Dục Hoài, khóe miệng cậu chảy máu rồi, để tôi đưa cậu đến phòng y tế.”

Cậu đưa tay lau qua loa vết máu ở khóe miệng, hờ hững nói:

“Không sao, đừng lo.

Cậu đi cùng tôi ra sân ngồi một lúc đi.”

Ánh mắt cậu thoáng u sầu, giọng khàn khàn.

Nghe mà lòng tôi thắt lại.

“…Ừ.” Tôi khẽ gật đầu.

17

“Vậy… Chu Cảnh Trạch đã nói gì khiến cậu tức giận đến thế?”

Chu Dục Hoài vốn không phải kiểu người nóng nảy, bốc đồng. Nhất định là Chu Cảnh Trạch đã nói điều gì đó cực kỳ khó nghe, mới có thể chọc giận cậu đến vậy.

Cậu đỏ hoe mắt, mí mắt trĩu xuống, khóe môi nhếch lên nụ cười cay đắng:

“Hắn nói, tôi có cha sinh mà không có mẹ nuôi.”

Tôi ngồi cùng Chu Dục Hoài trên khán đài sân thể dục suốt cả một tiết học, nghe cậu kể về câu chuyện của mình.

Năm mười tuổi, mẹ cậu mắc trọng bệnh, cha cậu đã sắp xếp cho bà sang nước ngoài chữa trị.

Chu Dục Hoài cũng theo mẹ sang đó, học tập ở nước ngoài suốt vài năm.

Nhưng sau bốn năm điều trị bảo thủ, cuối cùng mẹ cậu vẫn không qua khỏi.

Chu cha đưa Chu Dục Hoài trở về nước.

Khi trở về, điều khiến cậu kinh ngạc chính là trong nhà bỗng có thêm một cậu bé khác, tuổi tác gần như bằng mình.

Lúc đó cậu mới hiểu ra — hóa ra trong những năm tháng mẹ mình vật lộn với bệnh tật ở nơi đất khách, cha đã sớm phản bội, nuôi dưỡng người phụ nữ khác ở trong nước.

Hơn thế nữa, đó còn là “tình cũ” của ông ta, và đứa con trai riêng — Chu Cảnh Trạch — chỉ nhỏ hơn Chu Dục Hoài vài tháng.

Điều này đủ để chứng minh, khi mẹ cậu còn đang mang thai cậu, thì cha đã sớm thay lòng đổi dạ, phản bội bà.

Trong khi mẹ chịu đựng đau đớn giày vò nơi xứ người, thì “kẻ thứ ba” kia lại dắt theo con riêng đường hoàng sống trong ngôi nhà thuộc về mẹ con họ.

Chu Dục Hoài khi ấy đã cãi nhau kịch liệt với cha, đập phá tan hoang cả căn nhà.

Từ đó trở đi, quan hệ cha con cũng hoàn toàn rạn nứt, căng thẳng đến mức không thể cứu vãn.

Nghe đến đây, tôi bỗng thấy bản thân và Chu Dục Hoài có điểm tương đồng — ít nhiều tôi có thể đồng cảm với nỗi đau của cậu.

“Vậy… từ đó về sau, cậu không bao giờ về nhà nữa?” – tôi dè dặt hỏi.

Chu Dục Hoài gật đầu, đôi mắt đỏ hoe:

“Ngôi nhà đó, đã chẳng còn là nhà của tôi.”

Đây là lần đầu tiên tôi nhìn thấy cậu sa sút tinh thần đến thế, khiến lòng tôi quặn thắt xót xa.

Tôi ngồi cùng cậu ở sân vận động thật lâu, cho đến khi chủ nhiệm tìm đến thúc giục, chúng tôi mới quay lại lớp.

Tan học, vốn dĩ tôi định hôm nay thôi không học thêm nữa, để cậu được nghỉ ngơi.

Nhưng Chu Dục Hoài vẫn nhất quyết kéo tôi đến quán cà phê.

Cậu còn nghiêm giọng dạy bảo tôi:

“Lên lớp 12 rồi, không được phép lơ là chút nào hết.”

Thấy cậu còn có tâm trạng đùa cợt, trái tim tôi cũng nhẹ nhõm hơn hẳn.

18

Đến quán cà phê, tôi và Chu Dục Hoài lên tầng hai thì bất ngờ thấy một người đàn ông trung niên mặc vest ngồi đó.

Tôi nhận ra ngay — là cha của Chu Dục Hoài.

“Ông đến đây làm gì?” Giọng điệu của Chu Dục Hoài chẳng mấy tốt đẹp, anh cau mày, rõ ràng mang theo vẻ khó chịu.

Chu phụ lại nhìn tôi mà mở miệng:

“Cha muốn nói riêng với Dục Hoài vài câu.”

Tôi lập tức phản ứng, trao đổi ánh mắt với Chu Dục Hoài rồi chủ động đi xuống lầu:

“Được, em không làm phiền.”

Tôi ngồi ở tầng một, ông chủ quán pha cho tôi một tách cà phê.

Hiệu quả cách âm của quán cà phê chẳng tốt lắm, cuộc đối thoại trên tầng giữa Chu Dục Hoài và Chu phụ, tôi nghe rõ mồn một.

Chu phụ:

“Dục Hoài, theo cha về nhà ở đi.”

Chu Dục Hoài lạnh giọng:

“Không về. Bao năm nay, một mình ở khách sạn cũng sống tự tại.”

Chu phụ càng lúc càng nghiêm:

“Chu Dục Hoài! Con định làm gì? Cha bảo con về nhà ở, con không chịu. Cha sắp xếp nhà, sắp xếp người giúp việc chăm sóc con, con cũng từ chối. Một mình ở khách sạn chẳng lẽ con không thấy đáng thương sao?”

Chu Dục Hoài bật cười lạnh:

“Thế mẹ con khi ấy một mình nằm trong bệnh viện ở nước ngoài, bà không đáng thương chắc?”

“Cha có xứng với mẹ con không? Những năm bà điều trị ở Vancouver, cha đã đến thăm bà mấy lần?”

“Ngay cả khi bà còn mang thai con, cha đã dan díu với người phụ nữ khác rồi, cha còn biết xấu hổ không?”

“Một đứa con riêng giờ đây lại đường hoàng danh chính ngôn thuận trở thành ‘con trai’, buồn cười thật.”

“Hay là bởi Chu Cảnh Trạch thành tích tốt, có thể khiến cha nở mày nở mặt.”

“Còn con, cái đứa con trai lêu lổng này, chỉ biết khiến cha mất mặt.”

Giọng chất vấn của Chu Dục Hoài càng lúc càng gay gắt, đến cuối cùng thậm chí tôi còn nghe ra cả sự tự giễu.

Ngồi ở tầng dưới, tôi nghe hai cha con cãi vã không dứt, lòng bồn chồn đứng ngồi chẳng yên.

Chu phụ thở dài, giọng chùng xuống:

“Dục Hoài, đừng nói lời khó nghe như thế.”

“Con riêng, danh chính ngôn thuận… những lời ấy khó nghe biết bao. Các con đều là con của cha.”

Chu Dục Hoài lạnh giễu:

“Chê con nói khó nghe, thế thì đừng làm ra những chuyện ghê tởm ấy.”

“Vừa giả nhân giả nghĩa, vừa giả dối.”

“Hôm mẹ qua đời, chỉ có mình con ở bên cạnh bà.”

“Người phụ nữ kia rộng lượng đến mức cho cha đón con về nước, bắt con và con riêng của cha học chung một trường… là muốn ghê tởm ai vậy?”

Chu phụ khẩn cầu:

“Dục Hoài, thế con nói cho cha biết đi, con muốn gì, cha đều có thể cho con.”

Một khoảng lặng kéo dài bao trùm.

Chu Dục Hoài dường như đã suy nghĩ rất lâu, cuối cùng mới mở miệng:

“Đưa con ra nước ngoài.”

Chu phụ lập tức cứng giọng từ chối:

“Cha sẽ không để con ra nước ngoài đâu.”

“Con nhất định phải đi, đi du học, đến Vancouver. Cha hãy sắp xếp cho con.”

Chu phụ nói:

“Cha biết con muốn đi, là vì không muốn nhìn thấy cha nữa.”

“Nhưng con là con ruột của cha, cha sao nỡ chứ.”

“Cha biết, một khi con ra nước ngoài rồi, sẽ chẳng bao giờ quay về nữa.”

Đến cuối, giọng ông ta dần nghẹn lại.

Tại sao Chu Dục Hoài lại đột nhiên muốn xuất ngoại? Anh chưa từng nói với tôi về chuyện này.

Tôi tiếp tục lắng nghe tiếng tranh luận từ trên lầu vọng xuống.

Chu Dục Hoài kiên định:

“Vậy thì chúng ta đánh cược, coi như một điều kiện.”

“Cuối tháng tư này, kỳ thi mô phỏng toàn thành phố, nếu con lọt vào top 100 toàn khối, cha phải để con đi du học.”

“Không có chuyện thương lượng, đây đã là con nhượng bộ rồi.”

Chu phụ im lặng, không đáp.

Một lúc lâu sau, mới nghe thấy giọng ông ta bất đắc dĩ:

“Được, đây là yêu cầu chính con đưa ra.”

“Cha muốn xem, một đứa lần nào cũng đứng bét bảng như con, làm thế nào có thể vào top 100 toàn khối.”

Rõ ràng Chu phụ chẳng hề tin tưởng, một kẻ luôn xếp cuối lớp như Chu Dục Hoài có thể thi vào top 100.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)