Chương 7 - Bữa Cơm Cuối Năm Và Giải Yêu Thương
“Tiền thưởng mất, còn bị trừ nửa tháng lương. Lệ Hoa, nhà này không có em thật sự không thể xoay nổi.”
“Anh biết anh sai rồi, trước kia anh ngu ngốc, anh hỗn… Em vì con, tha thứ anh lần này được không? Mình về nhà đi, sống lại đàng hoàng, anh nhất định sẽ thay đổi…”
Anh ta lải nhải không ngừng.
Mỗi một câu như cố gắng chứng minh cái kết luận của anh ta: rời xa tôi, anh ta không sống nổi.
Nhưng tôi nghe, trong lòng lại không gợn chút sóng.
“Không phải anh từng nói, thuê một bảo mẫu bốn năm ngàn là làm được hết, lại còn chuyên nghiệp hơn tôi, không than phiền?”
“Giờ thì anh cứ tiếp tục đi thuê.”
Mặt Trình Hạo Dân tái nhợt, vội vã biện bạch:
“Đó là anh nói trong lúc tức giận! Là lời bốc đồng! Lệ Hoa, anh…”
“Trình Hạo Dân.” Tôi cắt lời anh ta. “Mấy lời đó là nói trong lúc tức giận hay thật lòng, anh biết rõ, tôi cũng biết rõ. Giờ nói lại chẳng có nghĩa gì.”
“Giấy ly hôn, anh ký càng sớm càng tốt. Nhà cửa, con cái, tôi đã nói rõ rồi. Nếu anh không hài lòng với điều khoản, cứ để luật sư của anh trao đổi với luật sư của tôi. Nhưng dây dưa, không có tác dụng gì cả.”
Tôi dừng một chút, hạ tối hậu thư:
“Trước thứ Hai tới, nếu tôi chưa thấy bản thỏa thuận có chữ ký của anh, tôi sẽ ủy quyền cho luật sư nộp đơn kiện ra tòa.”
“Đến lúc đó đơn kiện gửi thẳng đến công ty anh, mất mặt… cũng không phải tôi.”
Nói xong, tôi không nhìn sắc mặt trắng bệch của anh ta, lướt qua hai người định đi lên lầu.
Trình Hạo Dân vội vươn tay ra, như muốn kéo tôi lại:
“Lệ Hoa! Em không thể…”
“Đừng chạm vào tôi.” Tôi lùi một bước. “Anh bước thêm một bước nữa, tôi lập tức gọi công an, tố cáo anh quấy rối.”
Bàn chân Trình Hạo Dân dừng lại dưới bậc thềm.
Tôi không ngoái đầu, đi thẳng vào cầu thang.
Cánh cửa sắt dày nặng của khu căn hộ đóng lại phía sau tôi.
Thế giới bên ngoài — cùng với mười năm mệt mỏi, ấm ức — hoàn toàn bị ngăn cách.
Bên trong cánh cửa ấy, là cuộc sống mới vừa bắt đầu, yên tĩnh và thuộc về riêng tôi.
08
Trình Hạo Dân cuối cùng cũng ký vào tờ đơn ly hôn đó.
Có lẽ là vì bị câu “đơn kiện sẽ gửi thẳng đến công ty” của tôi dọa cho hoảng.
Hoặc cũng có thể là chút lòng tự trọng đáng thương còn sót lại của anh ta, sau khi cân nhắc, cảm thấy “thuận tình ly hôn” nghe vẫn thể diện hơn “ra tòa đối chất”.
Một tháng sau, tôi nhận được giấy chứng nhận ly hôn, và một thẻ ngân hàng với 700 ngàn tệ trong đó.
Điện thoại trong túi rung lên — là Từ Vy.
“Sao rồi?”
“Xong hết rồi.”
Đầu dây bên kia im một nhịp, rồi lập tức vang lên tiếng reo hò không che giấu chút nào:
“Gửi địa chỉ đi! Chỗ cũ! Tối nay phải say quắc cần câu… à không, là ăn mừng rộn ràng!”
“Chỗ cũ” là quán ăn nhỏ hai đứa từng hay ghé thời đại học, nằm sâu trong hẻm, món tủ là cá cay nấu sôi và gà xào ớt khô.
Ra trường mỗi đứa một ngả, sau này tôi bị giam trong vòng xoáy gia đình, cũng hiếm khi ghé lại.
Không ngờ bà chủ vẫn còn nhận ra chúng tôi. Thấy cả hai cùng đến, mắt bà sáng lên:
“Trời đất, lâu quá không gặp hai cô rồi! Vẫn ngồi chỗ cũ nhé?”
Ngồi vào chiếc ghế thân quen, Từ Vy đã gọi món xong từ sớm.
“Nói trước, hôm nay tớ bao.”
Cô ấy cương quyết ấn tay tôi lại khi tôi định lấy ví.
Tôi cười nhẹ, không tranh nữa.
Dụng cụ ăn được tráng qua nước nóng, hơi nước mờ ảo bốc lên khiến tôi chợt ngẩn người.
Mới hơn một tháng trước, tôi còn đau đáu vì một đồng trong phong bao lì xì, còn phải tranh cãi chỉ để được ngồi vào bàn ăn.
Vậy mà giờ đây, tôi ngồi ở đây, chỉ để đợi một bữa cơm dành riêng cho chính mình.