Chương 2 - Bữa Cơm Cuối Cùng
3.
Mẹ tôi cầm đũa đập bốp một phát vào tay cầm cưa của nó, mặt nghiêm nghị ra lệnh.
“Bỏ xuống, bà nội mày cực khổ làm cả bàn thức ăn, cơm không ăn cho tử tế, về đến nhà còn cầm cái cưa máy rách nát của mày, mày quên mày chết thế nào rồi à? Nếu không phải mày liều mạng như vậy thì mẹ con tao đã phải khổ thế này sao?”
“Nhà cũ không cách âm, nhà ai lại đang đánh con thế, tiếng kêu thảm quá.”
Đầu đũa gõ gõ vào bát tôi.
“Còn không mau gắp cho bố miếng sườn.”
Đạn màn hình cười ầm.
[Quái không đầu nhạy cảm nhất với tiếng thét của phụ nữ, càng thảm thì càng hưng phấn giết người.]
[Mẹ con này giả điên bán ngu, còn bảo quái không đầu ăn cơm, không biết quái không đầu kiêng kỵ nhất là người khác nhắc nó không có đầu à? Tao sắp mắc chứng ghét ngu rồi.]
[Đáng tiếc bàn thức ăn này, có cả sườn xào chua ngọt với trứng tráng cà chua tao thích nhất.]
[Trên lầu thèm gái rồi, xác nhận xong.]
Đáng tiếc chúng tôi không nhìn thấy đạn màn hình.
Nhìn lưỡi cưa cách mặt tôi chỉ vài phân, tôi sợ đến mức hồn vía lên mây.
Nhưng từ nhỏ tôi đã nghe lời mẹ, run lẩy bẩy gắp một miếng sườn bỏ vào bát quái không đầu.
Quái không đầu nhìn tôi, lại nhìn miếng sườn trong bát, cưa máy rơi xuống đất cái cạch, nó đưa tay lau nước mắt lại lau hụt.
Ngẩn ra hồi lâu, run rẩy gắp miếng sườn nhét vào cổ, nuốt sạch cả nước sốt, rồi nhổ ra cái xương.
Ăn xong cơm, mẹ tôi vào bếp dọn dẹp, tôi muốn theo giúp bị bà đuổi ra, bảo tôi ở lại nói chuyện với bố thật tốt.
Thế là tôi với quái không đầu ngồi song song trên sofa xem TV, thân hình cao lớn của nó co ro trong sofa, bên cạnh là tôi bé tí, trông rất lúng túng.
Mà tôi lại còn muốn mở miệng nói gì đó cho bớt ngượng, nghĩ xong lại tự đập đầu mình, mới hai mươi mấy tuổi đã bị di truyền bệnh của mẹ rồi, điên thật.
Đột nhiên quái không đầu giơ tay.
Tôi sợ giật mình né tránh, lại thấy tay nó dừng đúng vị trí có thể xoa đầu tôi, rồi lại cô đơn buông xuống.
Sau đó nó đứng dậy, đi đến cửa phòng vừa phát ra tiếng thét, một nhát chẻ cửa.
Trần Đình Đình đang áp sát mắt mèo nhìn trộm nhìn, lúc này sợ ngã ngồi bệt xuống đất.
Đúng lúc cô ta nghĩ mình sắp toi thì mẹ tôi túm lấy quái không đầu kéo lại.
Lưỡi cưa vung nửa vòng suýt nữa cắt đầu cô ta.
Mẹ tôi vẫn mặt không đổi sắc, tiến lên lột phăng áo ngoài của nó, lấy kim chỉ trong túi nhỏ mang theo vá lại chỗ rách.
Quái không đầu mặc một bộ đồ công nhân, bị máu tươi thấm đến không còn nhìn ra màu gì, vẫn còn rớt thịt vụn xuống.
Mẹ tôi như không thấy, vừa vá vừa lẩm bẩm.
Quái không đầu bất tri bất giác buông cưa máy xuống.
Đạn màn hình kinh ngạc.
[Vừa nãy quái không đầu có phải muốn xoa đầu con bé không?]
[Biết vì sao quái không đầu từ đầu tới cuối không dữ với mẹ nó không? Vì nó chính là vì vợ mà chết, vợ nó bị người ta cưỡng hiếp rồi giết, hung thủ có thế lực lớn không bị trừng phạt, nó cầm cưa máy xông vào nhà hung thủ giết cả nhà, cuối cùng tự cắt đầu tự tử, vợ nó còn đang mang thai một bé gái.]
[Thảo nào, chắc mẹ con này làm nó nhớ tới vợ và đứa con chưa ra đời của mình, nhưng gặp boss tiếp theo thì khó mà may mắn thế này.]
[Mau chết đi, ghét nhất kiểu thánh mẫu, Trần Đình Đình bắt nạt họ thế mà bà già còn cứu cô ta.]
[Có khi bà cụ sợ kích thích tính hung tàn của quái không đầu thì sao?]
[Trên lầu lại đồng cảm với thằng điên rồi, mày cũng điên à?]
4.
Vá xong quần áo mặc vào cho nó, trời sáng, quái không đầu lặng lẽ đi ra cửa.
Tôi không nhịn được: “Bố.”
Bóng lưng khựng lại, hơi không tin nổi quay người.
Dưới nụ cười rạng rỡ của mẹ tôi, tôi tiến lên dúi đầu vào tay nó.
Nó giơ tay lại rụt về, cuối cùng cẩn thận từng chút xoa xoa đầu tôi, trong vết cắt lởm chởm trên cổ phát ra tiếng nức nở.
Khi rời đi, nó tặng tôi cái cưa máy, sợ tôi cầm không nổi còn tự làm đau mình, nó còn chu đáo biến thành kích thước bằng lòng bàn tay.
Hệ thống thông báo:
[Chúc mừng người chơi nhận được đạo cụ cấp S: Tình yêu nặng trĩu.]
[Có thể chống đỡ một lần tấn công cấp S của quái.]
“Phương Nặc Nặc với mẹ nó không phải người, là ma quỷ, chúng nó ăn chung bàn với quái không đầu, quái không đầu còn tặng đạo cụ cấp S, mau giết chúng nó, cướp đạo cụ lại đây.”
“Mấy người không thấy à, cả đêm hai mẹ con nó lấy lòng quái, nấu cơm, vá quần áo, chắc chắn có giao dịch mờ ám gì đó.”
Trần Đình Đình lập tức bò dậy từ dưới đất, chỉ vào mẹ con tôi thêm mắm thêm muối tố cáo với Mạnh Hạo vừa xuống từ tầng hai.
Không nghi ngờ gì nữa, cái cưa máy mini trong túi tôi còn chưa kịp ấm đã bị cướp mất.
Mẹ tôi lao lên: “Mấy thằng lưu manh các người, đồ chơi bố nó mua cho con cũng cướp, trả lại cho tao.”
Trần Đình Đình còn đang gào thét muốn giết chúng tôi, Mạnh Hạo nheo mắt nhìn chúng tôi một lúc mới quát cô ta im.
“Thôi, đêm qua hai mẹ con nó chắc chỉ may mắn, tiếp theo là trò trốn tìm của ma nhỏ đỏ au, vẫn phải giữ lại làm bia đỡ đạn.”
Sau một đêm kinh hoàng, Trần Đình Đình không còn làm mình làm mẩy như trước, chỉ không cam lòng trừng chúng tôi.
Mọi người đêm qua căng thẳng không ngủ, giờ tụ tập ở đại sảnh dưỡng sức, bàn bạc cách đối phó quái tối nay.
Mẹ con tôi bị vứt ở góc, mẹ tôi lặng lẽ ôm tôi, vuốt ve đầu tôi.
Tôi nép vào lòng bà, nghĩ dù chúng tôi có sống được bảy ngày cũng không gom đủ hai đạo cụ cấp S, chi bằng ở lại đây làm quái, chỉ cần được ở cùng mẹ.
Đi làm chỗ nào mà chẳng là đi làm.
Rất nhanh đêm xuống, âm thanh hệ thống quái dị lại vang lên, lần này mang theo vẻ đắc ý trên nỗi đau người khác.
[Âm dương sum họp: 8 giờ tối phim truyền hình dài tập sắp chiếu, bà già xác sống rất muốn con cháu cùng bà xem một bộ phim gia đình.]
[Các người sẽ thực hiện tâm nguyện của bà ấy chứ? Vậy mau mau ngồi ngay ngắn trên sofa đi.]
[Chúc mọi người một đêm khó quên!]
Rõ ràng nghe chẳng có gì, vậy mà Mạnh Hạo với Long ca lập tức biến sắc, nhanh chóng điều chỉnh vị trí, hai người ngồi ngay chính giữa sofa.
Thanh Thanh bị ép ngồi mép sofa gần cửa chính nhất, Trần Đình Đình nhờ cướp được đạo cụ mà ngồi đầu kia sofa, đắc ý nhìn tôi.
Mẹ con tôi vẫn không có chỗ ngồi.
[Có chuyện gì vậy? Đêm thứ hai không phải là ma nhỏ đỏ au sao? Sao lại thành bà già xác sống đại sát khí này, tôi nhớ nó luôn xuất hiện cuối cùng mà.]
[Chắc đêm qua boss đầu ra quân bất lợi, còn mất luôn đạo cụ cấp S, hệ thống thấy mẹ con này là cao thủ nên phái đại sát khí tới.]
[Chuyên môn nhắm vào mẹ con nhà này, lần này tôi thấy chúng nó không chết mới lạ, hê hê.]
[Bà già xác sống căn bản không theo lệ thường mà chơi, thành thành thật thật xem TV cùng bà ấy cũng vô dụng, xem xong bà ấy sẽ từng người một coi như đồ nhắm rượu nhai nuốt.]
[Đều là cuối cùng dùng đạo cụ cứng chống, nhưng đây mới đêm thứ hai thôi, vốn mẹ con này còn một đạo cụ chống được một lần công kích, ai bảo bà già thánh mẫu làm gì.]
Két một tiếng, cửa mở.
Một bà lão cháy đen khô đét, lưng còng, tứ chi cực kỳ không phối hợp bước vào, vừa đi vừa phát ra tiếng xương kêu lạch cạch.
Đứng cạnh sofa tôi mới nhìn rõ, là một con ma cháy chết, da thịt lộ ra đen như than, ngũ quan dữ tợn mơ hồ.
“Không chịu cầm điện thoại thì thôi ngày nào cũng không về nhà, tối nay lại dẫn cả đống người về chiếm hết sofa, để bà già này ngồi đâu?”
Bà ta tiện tay xé Thanh Thanh ngồi mép sofa, một đạo ánh sáng lóe lên, người ngã xuống đất lại là một nam chơi khác.
Đầu lăn đến tận chân tôi.