Chương 1 - Bóng Ma Từ Quá Khứ
Mẹ tôi – người đã chết mười năm trước – bỗng nhiên xuất hiện trong phòng ngủ của em gái tôi, đang chải tóc cho nó.
Em tôi vừa định hét lên, tôi đã vội bịt chặt miệng nó lại: “Mẹ trở về trong ngày ‘hồi dương’ đấy.”
“Mẹ ở địa phủ đã tích đủ công đức, trước khi chuyển kiếp quay về nhìn hai đứa mình lần cuối.”
“Nhưng nếu làm mẹ giật mình, cả hai ta đều sẽ chết.”
1
Em gái tôi không dám thở mạnh, cả người cứng đờ như tượng.
Tôi vừa vỗ nhẹ lưng nó trấn an, nhưng trong lòng cũng sợ đến mức tim như muốn nhảy ra ngoài.
Tôi sợ làm mẹ chú ý nên cố gắng hạ giọng đến mức gần như thì thầm: “Đừng sợ, mẹ chỉ là nhớ chúng ta thôi, coi như mẹ không tồn tại qua hôm nay là ổn rồi.”
Tôi nhìn mẹ bà không cầm nổi lược, chỉ dùng bàn tay gầy guộc, già nua nhẹ nhàng vuốt tóc em tôi, như đang cố giúp nó chải cho suôn mượt.
Trông bà không khác gì lúc còn sống, chỉ là nước da trắng bệch đến mức khiến người ta rợn tóc gáy.
Em tôi từ nhỏ đã nhát gan, đi ngủ cũng phải bật đèn ngủ mới dám chợp mắt.
Nó đang trong trạng thái cực kỳ tồi tệ, dù cố che giấu thế nào thì thân thể vẫn không ngừng run rẩy.
Chỉ cần mẹ có một hành động gì bất thường là nó sẽ hét toáng lên mất.
Tôi quyết định phải đưa em gái rời khỏi căn phòng này trước.
Tôi nắm chặt tay em, đóng cửa phòng ngủ lại, rồi mở tivi trong phòng khách, vặn âm lượng lớn lên để che đi tiếng nói chuyện của hai chị em.
Cuối cùng, em gái tôi mới dám bật khóc thành tiếng.
Tôi thở dài:
“Đừng lo, hồn ma không thể mở cửa đã đóng. Nhốt mẹ trong đó là an toàn rồi.”
“Ngày hồi dương lẽ ra tuyệt đối không được để người sống nhìn thấy. Quy định là chỉ cần không bị phát hiện thì sẽ không sao. Không hiểu vì sao lần này mẹ lại không giấu hình bóng của mình.”
“Nếu chúng ta vạch trần, tất cả công đức mẹ tích được những năm qua sẽ bị xóa sạch. Đến lúc đó, bà nhất định sẽ oán hận mà kéo chúng ta cùng xuống âm phủ.”
“Em chỉ cần nhớ: đừng nhìn bà, đừng trả lời bà. Những chuyện còn lại đều có thể cứu vãn.”
Em tôi rưng rưng nước mắt gật đầu.
Nhưng đúng lúc ấy, cửa phòng em gái lại mở ra.
Cả hai chị em đều không có thói quen khóa chặt cửa. Lúc nãy tôi cũng chỉ khép cửa theo thói quen, để lại một khe hở nhỏ.
Trong lòng tôi cuống cuồng, không ngừng mắng bản thân quá sơ suất.
Phòng khách không bật đèn, ánh sáng le lói từ màn hình tivi chỉ chiếu được một bóng người lờ mờ đang đứng ở cửa phòng em.
Cái bóng ấy còn vừa lẩm bẩm, vừa bước ra ngoài:
“Hai đứa này đúng là… Ở trong nhà cũng không chịu mang dép. Mẹ phải lén mang ra cho tụi nó…”
Em gái tôi trừng trừng nhìn chằm chằm vào màn hình tivi, không dám chớp mắt.
Tôi cũng lập tức rút lại ánh nhìn, cố gắng chữa cháy bằng một câu lẩm bẩm:
“Có khi cửa sổ chưa đóng, gió thổi bật cửa ra ấy mà…”
Mẹ tôi càng lúc càng tiến lại gần.
Trong khóe mắt, tôi thấy bà cúi người xuống, lặng lẽ đặt hai đôi dép ngay trước mặt tôi và em gái.
Bà đứng thẳng dậy, hình như định rời đi.
Tôi vừa kịp thở phào nhẹ nhõm thì mẹ lại dừng bước.
Tôi lạnh toát cả người.
Trên tivi đang phát chính là bộ Chân Hoàn Truyện mà mẹ tôi khi còn sống xem đi xem lại không biết chán, đúng ngay đoạn “giọt máu nhận thân” mà đến chó cũng phải nán lại xem cho xong.
Bà nhìn chăm chú, say sưa theo dõi cơ thể bán trong suốt lặng lẽ đứng chắn ngay trước mặt tôi và em tôi, che khuất tầm nhìn.
Tim tôi đập thình thịch, định đề nghị em gái đổi kênh thì chẳng hiểu sao lại bật ra:
“Mẹ ơi, mẹ tránh ra một chút, con với em đang xem đến đoạn hay mà.”
Nói xong, tôi chết lặng. Em gái tôi cũng theo phản xạ quay đầu nhìn về phía mẹ.
Ánh mắt mẹ nhìn tôi vừa mơ hồ, vừa không thể tin được.
Tôi không dám xác định trong đó có bao nhiêu phần là oán hận.
Rồi mẹ biến mất. Như thể tất cả chỉ là một ảo giác.
Tôi ngã người xuống sofa, kiệt sức, rồi giơ tay tát mình một cái thật mạnh.
Xong rồi… Sao mình lại phạm vào điều cấm kỵ một cách rõ ràng như vậy chứ?
2
Em gái tôi sợ hãi kéo tôi về phòng nó, nhất quyết đòi ngủ chung.
Tôi trằn trọc mãi, không tài nào nhắm mắt được.
Em gái cảm nhận được sự bất an của tôi, nhẹ nhàng nắm lấy tay tôi:
“Mẹ thật sự… sẽ đến lấy mạng tụi mình sao?”
Tôi bình tĩnh lại, không nỡ lừa gạt nó:
“Sẽ. Nhưng có lẽ mẹ chỉ tìm chị thôi. Em nãy giờ không để lộ gì đúng không?”
Em tôi im lặng một lúc, rồi giọng nghèn nghẹn bật ra trong tiếng nức nở:
“Em… em không biết. Em chỉ nhìn một cái thôi.”
Tôi cắn răng nói:
“Chị xin lỗi, tất cả là do chị.”
Em không nói gì thêm, tôi cũng không thúc ép.
Tất cả những điều tôi biết về ngày hồi dương cũng chỉ là nghe kể lại.
Lúc đầu tôi vẫn còn cầm một cành liễu trong tay, định bụng nếu có chuyện gì thì lấy đó để trấn áp, cầm cự đến khi trời sáng.
Không ngờ vừa qua nửa đêm, tôi đột nhiên cảm thấy toàn thân mệt rũ, cơn buồn ngủ kéo tới như thủy triều, mí mắt nặng trĩu đến không mở nổi, tay buông rơi nhành liễu lúc nào không hay.
Đúng lúc ấy, tôi mơ hồ nghe em gái khẽ lên tiếng:
“Thật ra… em không sợ mẹ. Em cũng rất nhớ mẹ. Nhưng em cứ có cảm giác… người quay về… không phải là mẹ.”
Đầu óc tôi lúc đó mơ hồ hỗn loạn, chưa kịp nghĩ thông gì thì đã chìm sâu vào giấc mộng.
Trong mơ, tôi lại thấy mẹ.
Bà dịu dàng mỉm cười với tôi, đưa tay xoa đầu tôi y hệt như thuở bé.
Tôi không dám cử động, toàn thân căng cứng, sẵn sàng bỏ chạy bất cứ lúc nào.
Lúc đó, mẹ mở miệng. Cổ họng bà chuyển động, rõ ràng đang nói gì đó, nhưng tôi lại không nghe được bất kỳ âm thanh nào.