Chương 7 - Bóng Hồng Quay Về
Anh ta chầm chậm bước lại gần, tôi cứ tưởng anh định ra tay bóp cổ mình.
Nhưng không — anh chỉ kéo chăn quấn chặt lấy tôi, rồi bất ngờ bế bổng tôi cả người lẫn chăn lên ôm vào lòng.
22
Trước chiếc xe Bentley, tài xế và vệ sĩ đứng nghiêm trang chờ đợi.
Tôi liếc thấy một trong số vệ sĩ có vẻ quen mắt — hình như chính là người mà tôi thuê với giá 500 tệ để đóng giả “người nhà”, ký vào đơn mổ của tôi.
Xe rời khỏi bệnh viện, tôi cố gắng giãy ra khỏi vòng tay của Hạ Kỳ Niên.
Nhưng anh ta ôm chặt lấy vai tôi, như thể sợ tôi sẽ chạy trốn.
“Em phá thai… là vì người yêu cũ đang ở nước ngoài sao?” – giọng anh ta lạnh tanh vang lên.
Tôi nhíu mày — cái gì vậy trời?
Hạ Kỳ Niên vẫn giữ chặt vai tôi, nhưng cẩn thận tránh phần bụng: “Em nên từ bỏ đi, anh ta đã có bạn gái rồi.”
Thật là vớ vẩn!
Tôi giãy giụa mạnh hơn, không muốn ở cùng với người đàn ông này thêm giây nào.
Dù sao thì con cũng không còn, tiền cũng đã nhận, ly hôn cũng sắp ký — tôi không cần phải giả ngoan nữa.
Làm “gối ôm hình người” cho anh ta? Không có cửa đâu!
Hạ Kỳ Niên mệt mỏi tựa cằm lên vai tôi: “Đừng ầm ĩ nữa, vì lần hợp tác này anh đã thức suốt một ngày một đêm rồi… cho anh nghỉ chút đi.”
Tôi bị ôm cứng đến mức không thoải mái, liền lặng lẽ nhích chân sang một bên.
Bất ngờ, anh ta tỉnh lại, nhìn tôi nói khẽ: “Bảo bối, em lại muốn đi đâu thế?”
…Bảo bối?
Hạ Kỳ Niên chỉ gọi tôi như vậy… khi ở trên giường, lúc đang lên cao trào.
Nhưng giờ phút này, nhìn ánh mắt đỏ ngầu của anh ta, cùng cái siết chặt không buông kia — tôi chỉ cảm thấy sợ hãi đến tột độ.
Rõ ràng là anh ta ngoại tình trước.
Rõ ràng là anh ta đòi ly hôn.
Vậy mà giờ đây lại đối xử với tôi như thế này?
Có lẽ do hoocmon thai kỳ vẫn chưa hoàn toàn ổn định, nỗi tủi thân không tên trào lên khiến tôi bật khóc:
“Tất cả là tại anh!”
“Là anh ngoại tình trước, em đã làm gì sai?”
“Là Thẩm Minh Thư đến tìm em, bắt em phải ly hôn, mẹ anh cũng ép em ký giấy!”
“Em sợ lắm… sợ mấy người bắt tay nhau hại chết em, hại cả ba mẹ em!”
“Anh bắt nạt em! Mấy người đều bắt nạt em!”
Như thể cuối cùng cũng tìm được chỗ để trút hết mọi ấm ức.
Tôi đem tất cả những tủi thân, oan ức trong thời gian qua trút sạch ra.
Tôi khóc như chưa từng được khóc, không kiêng nể gì cả.
Nước mắt nước mũi đều dính đầy lên người Hạ Kỳ Niên.
Anh ta cuống cuồng lấy khăn lau nước mắt cho tôi, miệng không ngừng nói gì đó giải thích.
Nhưng tôi hoàn toàn chìm trong nỗi buồn của riêng mình, không nghe nổi anh ta đang nói gì.
Mãi đến khi khóc mệt quá, tôi mới dần thiếp đi.
23
Khi tôi tỉnh lại lần nữa,Trời đã tối đen như mực, màn đêm dày đặc bao phủ cả căn biệt thự.
Tôi nằm trên chiếc giường êm ái, cảm nhận được hơi ấm quen thuộc bên cạnh.
Mẹ tôi đang ngồi ở mép giường, ánh mắt đầy yêu thương nhìn tôi không rời.
Cuối giường, là Hạ Kỳ Niên đang làm việc với laptop.
Thấy người thân yêu ở bên, tôi không kìm được mà nũng nịu gọi một tiếng:
“Mẹ ơi.”
Giọng tôi khàn khàn, hơi lạc đi vì khóc nhiều.
Lúc đó, ngoài cửa, chị giúp việc nhẹ nhàng mang nước ấm vào.
Hạ Kỳ Niên bước đến kịp lúc, dịu dàng đỡ tôi ngồi dậy, rồi đặt một chiếc gối ôm sau lưng cho tôi dựa.
Mẹ tôi nhận lấy cốc nước, cẩn thận đưa lên miệng tôi, vừa trách yêu vừa dỗ dành:
“Nhiễm Nhiễm à, con đang mang thai rồi, sao còn nổi nóng dữ vậy chứ?”
“Khóc đến mức thiếp đi luôn, không thấy xấu hổ à?”
Nhắc đến đứa bé, tim tôi lại thắt lại.
Nhưng rõ ràng tôi đã làm phẫu thuật rồi, làm gì còn đứa bé nào nữa?
Tôi vừa định mở miệng giải thích thì Hạ Kỳ Niên đã cầm lấy ly nước từ tay mẹ tôi, dịu giọng:
“Mẹ, mẹ đã thức suốt đêm rồi, đi nghỉ chút đi. Ở đây có con trông Nhiễm là được rồi.”
Mẹ tôi không chịu, vẫn còn đang ngây ngất với cảm giác sắp được làm bà ngoại:
“Ngày mai con còn phải đến công ty làm việc, để mẹ ở lại canh con bé.”
Hạ Kỳ Niên khẽ thở dài, trong giọng có chút bất lực:
“Mẹ, con có vài chuyện muốn nói riêng với Nhiễm Nhiễm.”
Tôi lập tức níu chặt tay mẹ, không muốn ở lại một mình với Hạ Kỳ Niên.
Mẹ tôi nhìn qua lập tức hiểu ý, mỉm cười đứng dậy:
“Ôi trời, mẹ quên mất, ở nhà còn chút việc cần xử lý. Sáng mai mẹ lại tới.”
“Bà bầu thường kén ăn, mẹ còn phải học thêm vài món với chị giúp việc đây.”
Nói xong, bà vỗ nhẹ tay tôi, cho tôi một ánh mắt khích lệ rồi rời khỏi phòng.
24
Cánh cửa phòng khẽ khép lại, tách biệt hoàn toàn với thế giới bên ngoài.
Hạ Kỳ Niên ngồi đối diện tôi, đôi mắt sâu thẳm lặng lẽ nhìn chằm chằm.
Không khí trong phòng đột ngột trở nên căng thẳng và kỳ lạ, tim tôi cũng theo đó mà thắt lại.
Không phải… anh ta định đánh phụ nữ đấy chứ?
Anh chậm rãi vươn tay, nhẹ nhàng nắm lấy đầu ngón tay tôi, giọng trầm thấp và ấm áp:
“Bảo bối… anh nghĩ giữa chúng ta có chút hiểu lầm.”
Nghe anh ta gọi “bảo bối”, tôi cảm thấy không khí lập tức trở nên quỷ dị.
Tôi theo phản xạ rút tay về, ánh mắt cảnh giác: “Hiểu lầm gì? Thẩm Minh Thư không phải đã mang thai sao?”
Anh khẽ xoa trán, nét mặt đầy bất đắc dĩ: “Cô ấy đúng là có thai… nhưng không liên quan gì đến anh.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh, cố tìm ra chút thật thà:
“Nhưng ba tháng trước, anh nói đi công tác Mỹ, thật ra lại đến Anh gặp cô ta, không phải sao?”
Anh thở dài, kiên nhẫn giải thích:
“Đối tác hợp tác vì vấn đề visa bị kẹt lại ở Anh, anh buộc phải thay đổi hành trình đến đó xử lý.