Chương 5 - Bóng Đen Trong Công Ty
“Chị thừa nhận em là bạn trai chị rồi sao ?” Thẩm Thanh trịnh trọng hỏi, ánh mắt tràn đầy mong đợi.
“Ừm, chị thừa nhận.”
Lời tôi vừa dứt, Thẩm Thanh lập tức cười rạng rỡ, đôi mắt mèo cong lại thành hình trăng lưỡi liềm, để lộ lúm đồng tiền nhỏ xinh.
Chúng tôi ở trong xe một lúc, sau đó Thẩm Thanh nói : “Chị, em sắp đi thực tập rồi .”
“Hôm đó em không tìm chị vì bố em đến, muốn sắp xếp cho em đi thực tập.”
“Thế à ? Vậy cố gắng nhé.” Tôi động viên cậu bạn trai nhỏ của mình .
Cậu ấy cười cười , không nói gì thêm. Mãi về sau tôi mới biết , cậu ấy đã chuẩn bị cho tôi một bất ngờ kinh hoàng.
Sau khi Tô Noãn ngang bằng vị trí với tôi , vừa nhậm chức, cô ta đã gọi cà phê, gọi trà chiều cho cả nhóm.
Điều đó càng làm nổi bật tôi là người không biết điều khi bắt họ làm thêm giờ, còn Tô Noãn thì dịu dàng, chu đáo.
Kể từ khi công ty không đề bạt tôi , tôi đã thấy chán nản.
Cố Minh Húc nhận thấy trạng thái của tôi , bèn tìm tôi nói chuyện.
Quả nhiên không hổ là người từng nằm chung gối, anh ta thật sự quá nhạy cảm.
Cố Minh Húc ngồi trên ghế, nghiêm nghị nói : “Thái độ gần đây không nghiêm túc chút nào.”
Cố Minh Húc đặt tay lên vai tôi nói : “Hội đồng quản trị công ty đang đến khảo sát, em mang tài liệu này gửi cho Chủ tịch Hội đồng quản trị đi . Đây là việc Tổng quản lý sắp xếp cho anh , em cứ đi lộ diện một chút.”
Tôi lười phải ngồi trong văn phòng nhìn cấp dưới cũ nịnh bợ Tô Noãn, nên cầm tài liệu đi đến khu biệt thự nơi Chủ tịch HĐQT đang ở.
Cũng không xa lắm, ngay trong thành phố.
Tôi lái xe theo địa chỉ, gõ cửa khu biệt thự.
Sau khi mở cửa, tôi quy củ đưa tài liệu cho Chủ tịch HĐQT. Ngài Chủ tịch khoảng sáu mươi tuổi, tóc nhuộm đen nhánh, veston chỉnh tề. Ông lật xem tài liệu.
Ngay lúc tôi chuẩn bị quay lưng bước đi , vô tình liếc nhìn một cái, tôi liền kinh ngạc sững sờ: Thẩm Thanh đang lau tóc bước xuống từ tầng hai.
Thấy tôi , mắt Thẩm Thanh sáng lên, lập tức chạy đến: “Chị!”
Thẩm Thanh như một con báo nhanh nhẹn, chạy thình thịch từ trên lầu xuống, ngay lập tức nắm lấy tay tôi và gọi to với Chủ tịch HĐQT đang xem tài liệu: “Bố, đây là bạn gái của con.”
Anan
Mặt tôi đỏ bừng, khắp người nóng ran, sự xấu hổ và ngượng nghịu tức thì dâng lên trong lòng. Tôi chỉ muốn tìm cái lỗ mà chui xuống.
Thẩm Thanh chẳng phải là một sinh viên đại học sao ?
Cậu ấy trước đây chưa từng nói về thân thế của mình , vậy mà bố cậu ấy lại chính là Chủ tịch Hội đồng quản trị của tập đoàn chủ quản công ty sản xuất của chúng tôi .
Lúc đó, tôi không cảm thấy vui sướng hay phấn khích vì được thăng cấp, mà trong đầu chỉ nghĩ: Có lẽ tôi nên nghỉ việc thôi.
Tôi nhất định phải nghỉ việc! Cậu em mà tôi từng bắt nạt lại là con trai của Đại BOSS lớn nhất.
Chủ tịch HĐQT đặt tài liệu xuống, dùng ánh mắt sắc bén đ.á.n.h giá tôi một lượt rồi nở nụ cười thân thiện: “Vậy thì cùng nhau ăn bữa cơm đi .”
“ Tôi còn công việc, không cần đâu ạ.” Tôi vội vàng từ chối.
“Bố, con và chị đi ăn riêng đi , đến Tết Trung thu, bố gọi mẹ và anh trai, chúng ta sẽ chính thức ăn cùng nhau .” Thẩm Thanh vui vẻ khoác tay tôi kéo tôi ra cửa.
Cậu ấy biết lúc này tôi đang căng thẳng và sợ hãi, không muốn ăn cơm cùng Chủ tịch HĐQT.
Sau khi bước ra ngoài, tôi không biết nên nói gì. Thẩm Thanh nhìn tôi đầy vẻ áy náy nói : “Em xin lỗi chị.”
Thẩm Thanh cảm thấy áy náy và tự trách, bởi vì vừa rồi cậu ấy nhất thời nông nổi, chưa hỏi ý tôi đã tuyên bố quan hệ bạn trai bạn gái của chúng tôi .
Hành động này đã mang lại cảm xúc không tốt cho tôi .
Tôi cứ giữ vẻ mặt lạnh tanh, Thẩm Thanh muốn nói lại thôi.
“Thẩm Thanh.”
“Chị.” Nếu Thẩm Thanh có đuôi, chắc chắn cậu ấy sẽ vẫy lia lịa.
Tôi đứng dậy nâng mặt Thẩm Thanh lên, Thẩm Thanh lập tức cúi người xuống để tôi dễ dàng hơn. Tôi trao cho Thẩm Thanh một nụ hôn nhẹ nhàng.
“Sau nụ hôn này , chúng ta đừng gặp nhau nữa.”
Tôi nói xong, Thẩm Thanh hung hăng lau miệng, cậu nắm lấy tôi nói : “Chị ơi, em không muốn , vừa rồi không tính.”
Thẩm Thanh kéo tôi lại , bắt đầu giở trò vô lại . Sắc mặt tôi càng lúc càng âm u, sức lực Thẩm Thanh kéo tôi cũng dần buông lỏng.
Cậu ấy đỏ hoe mắt hỏi tôi : “Chị thật sự muốn đi sao ?”
Tôi mặc kệ cậu ấy , lên xe, đóng cửa, lái đi .
Khi xe lăn bánh, tôi nhìn thấy Thẩm Thanh đứng tại chỗ, cúi đầu đưa tay lau mắt.
Nước mắt tôi cũng bắt đầu tuôn rơi.
Tôi và Thẩm Thanh sẽ không có kết quả, tôi đã động lòng rồi , không muốn để bản thân lún sâu hơn nữa.
Đến công ty, Tổng quản lý tìm tôi nói chuyện. Ông ta bắt chéo chân ngồi trên ghế giám đốc, Tô Noãn đứng bên cạnh.
“Hứa Hoan, cô đã làm việc ở công ty một thời gian dài rồi , gần đây trông có vẻ thiếu sức sống, chắc là áp lực công việc quá lớn phải không . Thế này đi , cô giao tài liệu khách hàng VIP trong tay cho Tô Noãn đi , Tô Noãn vừa được thăng chức, nhân tiện cũng để cô ấy rèn luyện, giúp cô san sẻ bớt một chút.”
Đây chẳng phải là muốn cướp khách hàng VIP của tôi sao .
Để duy trì những khách hàng này , bất kể là sinh nhật hay ngày lễ, tôi đều tự bỏ tiền túi chuẩn bị quà nhỏ. Thậm chí vì một khách hàng, tôi đã liên tục giúp con trai ông ta ôn luyện tiếng Anh suốt một tháng. Khó khăn lắm tôi mới ổn định được nhóm đại gia này , vậy mà Tổng quản lý lại bảo giao là giao.