Chương 22 - Bóng Đen Của Ánh Sáng
22
“Tiểu Huyền, nhớ lời mẹ nhé. Con có mẹ, có ông bà ngoại, có rất nhiều người yêu thương con.
Còn ba… ba có con đường riêng của mình.
Còn Tiểu Huyền của mẹ là một nhà thám hiểm dũng cảm, là nhà cổ sinh vật học tương lai! Đúng không nào?”
“Đúng!” – Được tôi khích lệ, con lập tức ưỡn ngực – “Con là đàn ông! Con muốn giỏi như mẹ! Mẹ ơi, cái vòng cổ có ‘con tôm to’ mà mẹ thiết kế, con thấy trên ti vi rồi đó! Đẹp lắm! Đẹp hơn xe đồ chơi của ba bạn Béo mua cho nó một vạn lần!”
Lời trẻ con ngây ngô ấy lập tức cuốn bay hết mọi mây mù trong lòng tôi.
Tôi bật cười:
“Được, lần sau mẹ về, mẹ sẽ thiết kế cho Tiểu Huyền của mẹ một huy hiệu ‘Nhà thám hiểm’ độc nhất vô nhị!”
“Móc ngoéo!” “Móc ngoéo!”
Cuộc gọi kết thúc.
Màn hình trở lại một màu đen.
Tôi tựa vào ghế sofa mềm mại.
Căn phòng chìm trong yên tĩnh.
Chỉ còn ánh đêm Paris lộng lẫy ngoài cửa sổ, lặng lẽ trôi đi.
Tôi cầm chiếc iPad trên bàn trà.
Mở khóa.
Hình nền màn hình không phải bản vẽ thiết kế trang sức, cũng không phải ảnh của Tiểu Huyền.
Mà là một bức ảnh.
Trong ảnh, yên tĩnh nằm một tấm đá màu xám sẫm, to bằng bàn tay.
Trên bề mặt đá, hằn rõ dấu in hóa thạch kỳ lạ.
Một hình dạng cân đối, thanh thoát, tựa như cánh bướm đang xòe.
Tên của nó là “Cố thị Cung Ngọc trùng”.
Là một loài chân khớp cổ quý hiếm sống ở đầu kỷ Cambri, mới được Viện Nghiên cứu Cổ sinh vật phát hiện và đặt tên.
Tên loài kết hợp từ tên của người phát hiện – Giáo sư Cố (cha tôi), và người đã cung cấp ý tưởng nghiên cứu cùng nguồn tài trợ then chốt – tôi, Cung Ngọc.
Mẫu vật này được tìm thấy ở rìa một khu bảo tồn thiên nhiên gần quê nhà tôi, nơi đang chuẩn bị bị biến thành khu nghỉ dưỡng.
Trong những tháng ngày tăm tối nhất sau ly hôn, khi vô tình đọc lại ghi chép nghiên cứu của cha, tôi phát hiện ra manh mối này. Tôi kiên quyết phản đối, bất chấp áp lực từ phía nhà đầu tư, phối hợp cùng vài nhà cổ sinh vật học, cuối cùng giành được quyền khai quật bảo tồn — và may mắn tìm thấy mẫu chuẩn còn nguyên vẹn của loài mới này.
Tên gọi “Cố thị Cung Ngọc trùng” không chỉ là một vinh dự khoa học.
Nó giống như một ẩn dụ.
Một sinh mệnh, sau khi trải qua sự chôn vùi, áp lực và bóng tối, cuối cùng phá vỡ tầng đá, bày ra trước thế giới hình thái riêng độc đáo và tuyệt đẹp của mình.
Giống như tôi.
Giống như Tiểu Huyền.
Giống như bất kỳ ai trong chúng ta.
Cuộc đời có thể trải qua những khoảng lặng và bóng tối dài đằng đẵng.
Nhưng chỉ cần phần lõi bên trong kiên cường.
Rồi sẽ đến thời khắc của chính mình.
Trong kỷ nguyên địa chất thuộc về mình.
Đón lấy tái sinh.
Tỏa ra ánh sáng.
Tôi đặt iPad xuống.
Bước đến bên ô cửa kính sát trần khổng lồ.
Nhìn xuống thành phố không ngủ, rực sáng dưới chân.
Xa xa.
Ánh đèn tháp Eiffel kiêu hãnh tỏa sáng giữa đêm.
Tựa như hàng trăm triệu năm trước.
Trong biển Cambri mênh mông.
Ánh sáng đầu tiên.
Soi rọi con đường tiến hóa của sự sống.