Chương 12 - Bóng Đen Của Ánh Sáng
12
Sự im lặng của anh ta, còn khiến người ta suy đoán nhiều hơn bất kỳ bản thông cáo nào.
Mãi đến tám giờ tối.
Khung giờ vàng.
Weibo chính thức của studio Cố Trạch cuối cùng cũng có động tĩnh.
Không phải thông cáo.
Chỉ là một bài chia sẻ lại.
Nội dung được chia sẻ chính là thông cáo “tương tác kéo dài cốt truyện của studio Tô Tình.
Kèm lời: 【Đồng ý với tuyên bố của studio Tô Tình. Vì sơ suất trong công việc của đội ngũ, gây phiền phức cho diễn viên hợp tác @TôTình và tất cả những người quan tâm đến chúng tôi, xin gửi lời xin lỗi. Sau này sẽ thận trọng hơn trong lời nói và hành động.】
Một câu “sơ suất của đội ngũ” và “xin lỗi” nhẹ hều.
Tuyệt nhiên không nhắc đến Cung Tinh!
Không nhắc đến giấy đăng ký kết hôn!
Không nhắc đến chuyện giấu vợ!
Càng không nói đến xin lỗi công khai!
“Phản hồi” này còn vô liêm sỉ và qua loa hơn cả thông cáo của Tô Tình.
Trực tiếp đổ hết trách nhiệm lên cái cớ mơ hồ “sơ suất của đội ngũ”!
Tẩy sạch bản thân và Tô Tình đến không còn một hạt bụi!
Như thể màn công khai tình cảm rầm rộ kia chỉ là một trò đùa chẳng mấy quan trọng, để “đội ngũ” đứng ra gánh tội.
Còn người vợ chính thức bị trò hề ấy làm cho thương tích đầy mình?
Xin lỗi, không có trong danh sách.
【????? Chỉ vậy thôi à?】
【’Xin lỗi sâu sắc’? Xin lỗi ai? ‘Những người quan tâm chúng tôi’? Thế Cung Tinh đâu? Người vợ bị anh giấu suốt ba năm đâu?!】
【’Sơ suất của đội ngũ’? Cố Trạch, anh chết rồi à? Bài công khai tình cảm là do chính anh đăng! ‘Là ánh sáng, là hơi ấm, nửa đời còn lại sẽ bảo vệ’ cũng là do chính anh viết! Giờ lại đổ cho đội ngũ?】
【Ghê tởm! Thật ghê tởm! Chưa từng thấy ai mặt dày như vậy!】
【Bỏ theo dõi! Thật đáng khinh! Trước đây đúng là mù mắt!】
【Ủng hộ Cung Tinh kiện chết hắn! Đồ cặn bã!】
【@CungTinh Chị ơi đừng mềm lòng! Tiếp tục tung búa! Đập chết tên rác rưởi này!】
Dư luận hoàn toàn nổ tung!
Weibo của Cố Trạch và Tô Tình ngập trong cơn mưa phẫn nộ.
Bình luận được ghim lên top đầu dưới bài chia sẻ của Cố Trạch, chỉ vỏn vẹn hai chữ nhưng nhận được hàng triệu lượt thích:
【Đồ cặn bã!】
Nhìn hai bản “thông cáo” tránh nặng tìm nhẹ, chẳng có chút thành ý nào.
Nhìn bài chia sẻ của Cố Trạch cố tình đánh lạc hướng, đẩy sạch trách nhiệm.
Tôi ngồi trước máy tính.
Không tức giận.
Chỉ thấy một sự thấu hiểu lạnh lẽo.
Quả nhiên.
Anh ta vẫn chọn con đường đó.
Con đường tưởng như có thể tạm thời giữ được thể diện “đỉnh lưu”, nhưng thực chất là tự đào mồ chôn mình.
Anh ta và thế lực đứng sau vẫn ngạo mạn tin rằng có thể dùng cái cớ “sơ suất của đội ngũ” vạn năng, rồi dựa vào thời gian và các tin nóng mới để che lấp tất cả, để bào mòn cơn giận của tôi.
Họ vẫn không hề đặt tôi vào mắt.
Hoặc đúng hơn… họ đã đánh giá quá thấp sức tàn phá của một người phụ nữ bị dồn đến đường cùng.
Tôi cầm điện thoại lên.
Gọi cho luật sư La.
“Chị La.”
“Cung Tinh, tôi thấy rồi.” Giọng luật sư La cũng đầy phẫn nộ, “Phản hồi của bọn họ đúng là đang xúc phạm trí thông minh của tất cả mọi người! Quá vô liêm sỉ!”
“Ừ.” Tôi đáp khẽ, “Chuẩn bị bước tiếp theo thôi.”
“Được! Bên tôi chuỗi bằng chứng cơ bản đã sắp xếp xong. Bao gồm ảnh chụp lại mức độ ảnh hưởng nghiêm trọng sau màn công khai của bọn họ, bằng chứng tổn hại danh dự của cô, còn có… tư liệu trước đây chúng ta thu thập được về việc đội ngũ của Cố Trạch thao túng dư luận, chèn ép cô.” Giọng chị La nhanh và dứt khoát, “Bất cứ lúc nào cũng có thể nộp đơn khởi kiện lên tòa!”
“Không vội.” Tôi nhìn ra màn đêm dày đặc ngoài cửa sổ, khóe môi nhếch lên một đường cong lạnh lẽo, “Hãy cho họ thêm một mồi lửa.”
“Thêm lửa?”
“Chị La, giúp tôi liên hệ vài tờ báo có sức ảnh hưởng lớn. Kinh tế, xã hội… đều được.” Tôi nói chậm rãi, “Bảo họ rằng, tôi — Cung Tinh — sẵn sàng nhận lời phỏng vấn độc quyền.”
“Phỏng vấn?” Chị La hơi bất ngờ, “Ngay lúc này sao? Giữa tâm bão? Cô định nói gì?”
“Nói gì à?” Tôi khẽ cười, nhưng trong mắt không hề có chút ấm áp, “Tất nhiên là nói sự thật. Nói về ba năm sống ‘ẩn hôn’. Nói về một người chồng ‘đỉnh lưu’ và cái gọi là ‘nhu cầu công việc’. Nói về việc một người vợ, khi chồng mình công khai tình cảm với người phụ nữ khác, đã bị fan của anh ta tấn công mạng đến mức sụp đổ. Nói về việc tôi bị dồn đến đường cùng, buộc phải đăng ảnh giấy đăng ký kết hôn để tự vệ.”
Tôi dừng lại, giọng nói rõ ràng và kiên quyết.
“Tôi muốn lột trần lớp vỏ hào nhoáng, đạo mạo của Cố Trạch và đội ngũ của anh ta! Để tất cả mọi người thấy, phía sau cái gọi là ‘đỉnh lưu’ là sự giả dối, ích kỷ và lạnh lùng đến mức nào!”