Chương 6 - Bốn Chữ Không Ngờ

🔥 Mời bạn theo dõi page Đậu Xanh Rau Má để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

4

Sắc mặt Lâm Mặc Lị càng lúc càng khó coi, bàn tay đang nắm Phó Hàn Chi cũng buông ra đôi chút.

Phó Hàn Chi bị tôi đâm trúng lòng tự tôn, ánh mắt nhìn tôi đầy trách móc:

“Em cần gì phải nói lời khó nghe như vậy?”

Tôi ngồi xuống sofa, giọng bình thản:

“Không muốn nghe lời khó nghe thì đừng làm chuyện xấu xí.”

“Đừng dài dòng. Ký đi.”

Phó Hàn Chi cầm lấy tờ đơn ly hôn, vẻ mặt thay đổi liên tục.

Có vẻ anh ta cuối cùng cũng nhận ra thực tại — sự kiêu ngạo đã không còn, đột nhiên bắt đầu gợi nhớ kỷ niệm xưa:

“Kiều Kiều, em còn nhớ tiệm bánh bao chiên mà em thích không? Anh từng đến đó trước nửa tiếng mua cho em, ôm trong lòng để giữ ấm…”

“Không nhớ.”

Nếu tôi muốn, tôi có thể mua đứt mười cái tiệm bánh bao.

Toàn đưa mấy món rẻ tiền vô nghĩa, đúng là kiểu nhà quê.

Phó Hàn Chi sượng mặt, lại bắt đầu kể những chuyện vặt vãnh.

Nhiều chuyện, thực sự từng rất đẹp.

Sinh nhật bố tôi, tôi làm rơi tai nghe vào hồ nhân tạo trong trường.

Anh ta không nói một lời, nhảy ngay xuống bùn mò nửa tiếng, dù tôi hét cũng không chịu lên.

Trường tổ chức đi trượt tuyết, tôi bị ngã rồi lạc đường, chính anh ta đã tìm ra tôi, cõng tôi xuống núi.

Dành rất nhiều thời gian học mấy trò ảo thuật, chỉ để đổi lấy một giây cười của tôi.

Phó Hàn Chi, từng nói sẽ cho tôi một cuộc hôn nhân sạch sẽ và thuần khiết.

Vậy mà giờ anh ta đứng đây, sau lưng là một người phụ nữ khác, lại nói:

“Những gia đình như chúng ta đều như vậy cả.”

“Tại sao em không thể chấp nhận?”

Anh ta quên rồi — ngày xưa là anh ta cầu hôn tôi, tự nguyện gả vào nhà tôi.

Cũng nhờ vậy mà có được sự ngưỡng mộ và tôn trọng từ mọi người.

Càng có được quyền lực và tài nguyên từ nhà họ Phó.

Ai cũng nói, tôi yêu anh ta sâu đậm, bao nhiêu năm không đổi.

Anh ta cũng nghĩ vậy, say trong sự chiều chuộng, quên mất ngày đầu mình là ai.

Cho đến khi cầm tờ đơn ly hôn, anh ta mới giật mình nhận ra —

Mọi thứ anh ta có, tất cả đều là cầu xin mà có được.

Tôi có thể rút khỏi ván cờ bất kỳ lúc nào, tự mở một bàn mới.

Còn anh ta, bị nhốt trong bàn cờ cũ, tay trắng.

“Kiều Kiều, nếu em để tâm đến cô ấy, anh có thể đưa cô ấy ra nước ngoài dưỡng thai, cả đời không xuất hiện trước mặt chúng ta nữa.”

“Tình cảm bao nhiêu năm qua của chúng ta, vẫn luôn như vậy mà…”

Tôi không đáp lời anh ta, mà nhìn về phía không xa, nơi Lâm Mặc Lị đứng đó.

“Cô Lâm vừa rồi nói — chỉ yêu con người của anh ấy.”

“Tôi mong cô nói được làm được, thủy chung một lòng.”

Tôi chậm rãi lật đơn ly hôn, đẩy đến trước mặt Phó Hàn Chi.

“Chỉ còn 32 phút nữa là thị trường châu Âu mở cửa.”

“Ba triệu hợp đồng kỳ hạn có đòn bẩy của anh, tôi biết rõ. Tôi không ngại làm đối thủ của anh.”

Phó Hàn Chi ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt đầy vẻ kinh ngạc:

“Em điên rồi!”

Tôi nghiêng đầu cười khẽ, nhẹ nhàng mở miệng:

“30 phút. Xem ai phá sản trước — anh, hay nhà họ Thẩm tôi?”

Anh ta siết chặt nắm đấm, mím môi, sắc mặt vô cùng khó coi.

Lâm Mặc Lị bất an lên tiếng:

“Anh Hàn Chi, chẳng phải anh nói nguồn vốn trong nước đều đã bị phong tỏa rồi sao? Nếu số tiền ở nước ngoài cũng thua sạch… thì thật sự sẽ không còn vốn để làm lại đâu.”

Phó Hàn Chi bị cô ta lắc đến bực dọc, rồi nhắm mắt lại, tay run lên, ký tên.

Sau đó anh ta ngẩng lên, nghiến răng mở miệng, không rõ là đang nói lời cay nghiệt hay tìm lý do cho bản thân:

“Thẩm Kiều Kiều, em tuyệt tình như vậy… Đừng có hối hận.”

“Chờ anh Đông Sơn tái khởi, cho dù em có quỳ xuống cầu xin, anh cũng không tha thứ.”

Lời còn chưa dứt, tách trà sứ bên tay tôi bay thẳng vào mặt anh ta.

Một vết máu dài hiện lên trên mặt Phó Hàn Chi, anh ta sững người, đờ đẫn nhìn tôi.

Dù tôi từng nóng nảy, nhưng chưa bao giờ ra tay với anh ta.

Tôi lạnh lùng mở miệng:

“Cút.”

Phó Hàn Chi nhìn tôi thật lâu, rồi dứt khoát quay người rời đi.

Nhìn bóng lưng anh ta và Lâm Mặc Lị, chẳng hiểu sao, trong lòng tôi vẫn nhói đau.

Tình cảm hơn mười năm, cuối cùng lại kết thúc theo cách như vậy.

Chú Trần mang đến một ly trà nóng, ghé tai tôi nói khẽ:

“Tiểu thư, hôm nay là kỷ niệm mười năm kết hôn với cậu Phó. Bên ngoài đồn đoán rất nhiều. Chúng ta có nên công bố chuyện ly hôn, cắt đứt hoàn toàn với Phó Hàn Chi không?”

Tôi gật đầu:

“Công bố đi. Tôi và Phó Hàn Chi, ly hôn rồi.”

“Còn về nhà họ Phó, biểu hiện cũng không tệ… Ba tháng sau, tiệc sinh nhật tôi vẫn mời như bình thường.”

“Tiểu thư, có cần tiếp tục theo dõi Phó Hàn Chi không?”

Tôi cười nhạt:

“Tôi cũng muốn xem, một kẻ mất đi sự hậu thuẫn của nhà họ Thẩm và Phó gia, lại dắt theo một chuyên viên trang điểm mặt bị hủy dung, thì dựa vào đâu để tái xuất.”

5

Một tháng sau, vào buổi sáng, chú Trần đặt một xấp tài liệu trước mặt tôi.

Tôi xử lý xong thì trời đã gần trưa.

Ông khẽ cúi đầu nói:

“Phó Hàn Chi…”

Rồi dừng lại, chờ tôi gật đầu cho phép.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)