Chương 1 - Bói Toán Hay Học Hành
Năm cuối cấp ba, ba mẹ ép tôi dùng nghề bói toán mà bà nội truyền lại để kiếm tiền.
Tôi lừa họ đầu tư cho tôi vào học trường quý tộc: “Tiền kiếm được chia hai tám nhé, con chỉ lấy hai phần thôi!”
Ngày khai giảng, bộ đồng phục cũ kỹ mua lại của tôi khiến cả trường cười ầm.
Cho đến khi con trai duy nhất của chủ tịch hội đồng trường túm cổ áo tôi: “Không giúp tôi làm bài tập? Đợi tôi thừa kế gia sản rồi cho cả nhà cậu không sống nổi!”
Tôi bấm ngón tay tính toán, bật cười: “cậu? Thừa kế gia sản?”
“Trước tiên hỏi xem hai đứa con riêng ngoài luồng của ba cậu có đồng ý không đã.”
Cô gái mặc đồ Chanel bên cạnh hét lên: “Nói bậy! Tin không, tôi chỉ cần một câu là cậu bị đuổi học ngay?”
Tôi khẽ cười khinh: “cậu chỉ là giả tiểu thư thôi, ồn ào cái gì vậy?”
1
Ngày thứ ba sau khi bà nội mất, cờ tang còn chưa tháo xuống, ba tôi đã vội vã tuyên bố chia nhà.
Ông xoa tay, mắt đầy tính toán: “Bà nói rồi, nhà và nghề xem bói, mày với anh mày mỗi đứa chỉ được chọn một.”
Mẹ tôi lập tức phụ họa: “Đúng đó, con gái à, mẹ cho con một ngàn, vào thành phố thuê phòng trọ nhỏ, ra vỉa hè dựng sạp xem bói, học mấy thứ sách vở vớ vẩn đó có ích gì? Kiếm tiền sớm còn hơn!”
Nói xong, bà móc ra một xấp tiền nhàu nát từ túi, như thể đang bố thí cho ăn mày.
Cả hai nhìn nhau, nghĩ đến chuyện sau này chỉ cần chờ chia tiền là không kìm được cười.
Bà nội cả đời xem bói cho người khác, cũng không đoán được mình lại không sống kịp để thấy tôi thi đại học.
Tôi khổ sở năn nỉ: “Ba, mẹ, con sắp vào năm lớp 12 rồi, đây là giai đoạn quan trọng nhất, để con thi xong rồi con dọn đi, được không?”
Ba tôi lập tức nổi giận, gân xanh nổi đầy trán: “Đồ không biết điều, có nghề mà không mau đi kiếm tiền, học hành cái gì!”
Mẹ tôi vội vàng dỗ ông, rồi quay sang tôi cười gượng:
“Anh con sau này còn phải lấy vợ, căn nhà này để làm phòng cưới cho nó. Mẹ với ba con còn trông vào con kiếm tiền xây thêm một căn nữa đấy!”
Thật nực cười, hai người họ còn trẻ mà đã tính chuyện để một học sinh lớp 12 đi kiếm tiền xây nhà!
Anh tôi thì nằm dài trên sofa, vụn khoai tây chiên rơi đầy đất. Mẹ tôi vội vàng rót nước cho anh: “Cục cưng, ăn chậm thôi, kẻo nghẹn.”
Trên TV đang phát quảng cáo của một trường quý tộc.
Tôi nhìn chằm chằm vào màn hình, bỗng kéo tay áo ba, lấy hết can đảm nói:
“Ba, ngồi xem bói ở vỉa hè thì kiếm được bao nhiêu đâu?”
“Nếu vào được trường này…”
“Con mơ à!” Ba tôi hất tay tôi ra, “Học phí đó bao nhiêu biết không!”
“Trong đó toàn con nhà giàu, chỉ cần xem bói cho vài người là kiếm hơn ngồi vỉa hè nhiều.
Ba mẹ bỏ vốn, tiền kiếm được chia hai tám, ba mẹ lấy phần lớn.”
Ba mẹ tôi kéo nhau vào phòng thì thầm bàn bạc một lúc lâu.
Khi ra, ba tôi nghiến răng: “Được, nhưng nếu không kiếm được tiền, mày phải gả cho con trai chú Vương ở làng bên, lấy tiền cưới bù lại!”
Tôi vội vàng hứa: “Con nhất định sẽ kiếm đủ học phí!”
Mẹ tôi nghe xong liền giật lại xấp tiền vừa đưa cho tôi ban nãy.
Tôi không còn lựa chọn nào khác, tôi biết đi học là con đường duy nhất để thoát ra.
Tôi cũng chẳng hiểu bà nội nghĩ gì, rõ ràng biết anh tôi chỉ ăn bám, chắc chắn sẽ chọn nhà, với cách chia này thì việc tôi bị đuổi đi chỉ là sớm muộn.
Hơn nữa, tiền tôi xem bói kiếm được, vào tay ba mẹ thì chẳng phải cũng là của anh tôi sao?
Cuối cùng, tất cả chỉ vì đây là một gia đình trọng nam khinh nữ.
2
Ngày làm thủ tục nhập học, bảng điểm của tôi khiến thầy phụ trách tuyển sinh sáng cả mắt.
Trường quý tộc vì muốn nâng tỷ lệ đỗ đại học nên miễn cho tôi một nửa học phí, vậy mà ba mẹ tôi vẫn đứng trong văn phòng mặc cả với thầy.
“Thầy ơi, có thể cho con gái tôi vay học phí được không?”
Thầy lạnh lùng đáp: “Chút tiền này mà các người còn bắt trẻ vị thành niên đi vay à?”
Ba tôi mất mặt, rút từ trong túi ra một xấp tiền được bọc nhiều lớp bằng túi rác màu đỏ, đếm đi đếm lại như bị xé thịt, rồi nhét vào tay tôi:
“Nghiêm Kình Lý, đây là tiền sinh hoạt một năm của ba mẹ đấy!”
Tiền sinh hoạt?
Hừ, đến tiền nạp game một tháng của anh tôi còn không đủ.
Bước ra khỏi văn phòng, mẹ tôi mắt nhanh như diều hâu, lập tức để ý tới bộ đồng phục cũ mà một bà lao công mặc — thứ mà mấy cậu ấm cô chiêu đã bỏ đi.
“Ai cha, chị ơi!” – mẹ tôi lập tức đổi sang giọng nghẹn ngào – “Nhà tôi vì cho con gái đi học mà đến cơm còn chẳng có để ăn. Bộ đồng phục này… chị có thể tặng cho chúng tôi được không?”
Bà lao công ngẩn người, rồi xua tay: “Thế sao được? Đồ cũ trông xấu lắm!”
Bà nhìn tôi, ánh mắt dịu dàng: “Cô bé ngoan, để dì mua cho con bộ mới nhé?”
Tôi vội kéo tay bà: “Dì, không cần đâu, đồ cũ là được rồi.”
Tôi biết rõ, dù bà có đưa tiền thì số tiền đó cũng chẳng bao giờ vào tay tôi.
Ba tôi đứng bên tức đến giậm chân, miếng hời trước mắt cứ thế tuột mất.
Trước khi đi, họ chỉ ném cho tôi một trăm tệ tiền sinh hoạt, không thèm ngoái đầu lại.
Hôm sau, tôi mặc bộ đồng phục cũ rách xuất hiện trong sân trường, lập tức thu hút vô số ánh mắt.
Bên cạnh, một tên công tử giàu có bĩu môi: “Tsk! Ở đâu ra con nhà quê thế này?”
“Chắc học giỏi lắm ha?!”
“Bài tập được cứu rồi!”
Một đồn mười, mười đồn trăm, cả trường đều biết lớp 12 có một học sinh nghèo mới đến.