Chương 4 - Bỏ Trốn
9.
Tay tôi đột ngột dừng lại một lúc, sau đó múc thêm nhiều cơm canh hơn để bón cho hắn.
Ăn cơm xong, Bàn Tiểu Hoa tìm đến tôi và Bành Minh.
Nó liên tục xoắn hai bàn tay nhỏ bé trên bộ quần áo rách rưới và hôi hám của mình, nói: "Chị ơi, hay là chúng ta đi bây giờ đi, rời khỏi đây, đến thành phố lớn."
Tôi không hề ngạc nhiên trước lời nói của nó, mà nghiêm mặt hỏi: "Vậy cha em thì sao đây? Bây giờ ông ấy ăn uống còn khó khăn, nếu bỏ ông ấy ở đây, e rằng sẽ bị chết đói mất."
Bàn Tiểu Hoa có chút kích động, nói: "Không sao đâu, cha em sẽ không chết đói đâu, em đã thử rồi, bây giờ ông ấy thực sự bị bệnh rồi, nếu chúng ta không thừa dịp đi bây giờ, thì thật sự không đi được nữa."
Tôi giả vờ không hiểu lời nó nói, hỏi: "Tiểu Hoa, em nói gì vậy? Sao lại nói chúng ta không đi được nữa."
Bàn Tiểu Hoa lo lắng đi tới đi lui, thỉnh thoảng còn quan sát sắc mặt thay đổi của tôi và Bành Minh.
Cuối cùng, nó vẫn không nói ra chuyện Bàn Văn Lâm cùng người trong thôn lừa tôi đến đây.
Nhìn bộ dạng ấp úng của nó là tôi biết, nó sẽ không nói thật với tôi.
Tôi an ủi nó: "Tiểu Hoa, chị thực sự rất thích em, cho nên dù có chuyện gì xảy ra, chị cũng sẽ không trách em.
"Chị luôn muốn có một đứa con gái, để chiều chuộng nó như công chúa, ngay từ lần đầu tiên nhìn thấy em, chị đã biết, em chính là người đó."
Tôi cố gắng nói những lời dịu dàng, nhưng trong đầu lại hiện lên cảnh nó dắt đủ loại đàn ông vào phòng tôi kiếp trước.
Bàn Tiểu Hoa cảm động nhào vào lòng tôi, khóc bù lu bù loa.
Tôi tiếp tục đảm bảo: "Em yên tâm, đợi xử lý xong hậu sự cho cha em, chúng ta sẽ lập tức rời đi."
Bàn Tiểu Hoa khóc gật đầu, ánh mắt cũng dần trở nên kiên định.
Gần tối, dân làng từ từ tụ lại đây.
Người tới càng ngày càng nhiều, trong đó có không ít khuôn mặt khiến tôi hận đến tận xương tuỷ.
Tôi nghiến chặt răng, mới kìm chế được xúc động muốn xé xác bọn họ thành từng mảnh nhỏ.
Lần này đến, ngoài đàn ông trong thôn, còn có mười mấy người phụ nữ bị lừa đến đây.
Trang phục của họ không khác gì người ở đây, trong mắt chỉ có sự chết lặng.
Người đàn ông bên cạnh chỉ cần cử động nhẹ là họ sẽ giật mình.
Tôi nhìn họ, từng người một, có ánh mắt thiện ý, cũng có người xem kịch.
Kiếp trước, để có thể trốn thoát khỏi đây, tôi cũng từng tìm đến họ.
Nhưng họ quay lại nói với Bàn Văn Lâm, tôi lại đón nhận một trận đánh tàn nhẫn và tra tấn.
Trong số đó, chỉ có Lâm Hương Phương, vì giúp tôi trốn thoát, đã chặn những người đuổi theo tôi, cuối cùng bị thằng đàn ông nhà mình đánh chết.
Theo ý cô ấy nói, bản thân đã bị chôn vùi ở đây rồi, không muốn tôi cũng ở lại đây.
Ánh mắt tôi xuyên qua đám đông, đặt lên người cô ấy, thiện ý mỉm cười với cô ấy.
Cô ấy nhìn tôi, dường như có chút lo lắng.
Từng người trong thôn sau khi thăm Bàn Văn Lâm xong, tụ tập ở ngoài nhà bàn tán ầm ĩ.
Một ông chú gần 50 tuổi lên tiếng: "Thằng này, trước kia còn khỏe mạnh, sao tự nhiên lại bệnh thành thế này?”
10
Dì Trương nhìn tôi, nháy mắt với ông chú kia, nói: "Trước đó không lâu anh ấy lên núi tìm măng ngã, không ngờ lại nghiêm trọng như vậy."
Hiện tại cả người Bàn Văn Lâm đều không nhúc nhích được, ý thức cũng không tỉnh táo, chỉ cần ngừng thuốc, một tháng là có thể khôi phục.
Nếu như lại tiếp tục đút thuốc, đút nhiều lần, nói không chừng sẽ vĩnh viễn duy trì dáng vẻ này.
Ánh mắt của dì Trương luôn hữu ý vô tình nhìn về phía tôi, tất cả mọi người ở đây đều biết Bàn Văn Lâm giả vờ như thế, chỉ có tôi biết, đó là sự thật.
Dì Trương giả vờ lau nước mắt không tồn tại trên mặt, sau đó nói với mọi người: "Tiểu Hoa tuổi còn nhỏ đã mất mẹ, hiện tại ngay cả cha ruột cũng thành cái dạng này, về sau phải làm sao bây giờ?"
Tiểu Hoa làm sao bây giờ, không phải đã nói từ lâu rồi sao, nếu không chúng tôi tới nơi này làm gì?
Nhưng ta không tiếp lời bà ta, mà như cười như không nhìn bà ta.
Không có gì bất ngờ xảy ra, lời bà ta nói, hoàn toàn trùng điệp với kiếp trước.
"Theo tôi thấy, cũng chỉ có một cách, đó chính là xung hỉ."
Bà ta vừa nói xong, tất cả mọi người đều nhìn về phía tôi.
Kiếp trước, tôi không ngừng cầu xin bọn họ, để cho bọn họ buông tha cho tôi, nhưng là căn bản cũng vô dụng.
Lúc ấy, Bành Minh vì bảo vệ tôi, bị bọn họ mang đi đánh chết tươi ném vào núi sâu.
Lúc này đây, Bành Minh vẫn lựa chọn đứng ở trước mặt tôi để bảo vệ cho tôi.
Nhưng tôi tuyệt đối không cho phép mọi chuyện lặp lại như kiếp trước, tôi liền kéo anh ấy lại.
Dì Trương bước đến trước mặt tôi, nói: "Cô gái, tôi biết cô là vì Tiểu Hoa mà đến, tôi cũng tin cô sẽ đối xử tốt với Tiểu Hoa.,"
"Cha nó nuôi nó từ nhỏ đến lớn, thật sự không dễ dàng gì, hiện tại thành bộ dạng thế này, ngươi coi như là đang thương hại anh ấy, lập tức gả cho anh ấy đi."
Lúc đầu tôi vốn dĩ muốn nhận nuôi Bàn Tiểu Hoa.
Sở dĩ đi đến đây, là vì biểu đạt thành ý của tôi.
Nhưng không ngờ, lòng tốt của tôi lại đẩy tôi vào địa ngục.
Bà ấy nói xong, ánh mắt của tất cả người dân trong thôn nhìn tôi đều thay đổi.
Ánh mắt đó, giống như một bầy sói sắp sửa tấn công.
Mắt họ lóe lên một tia tàn nhẫn.
Giống như chỉ chờ sau khi tôi từ chối là lập tức xông lên.
Tôi nắm tay Bành Minh, ra hiệu cho anh ấy đừng kích động, sau đó từ từ lên tiếng: "Tôi biết Tiểu Hoa từ nhỏ đến lớn đều không dễ dàng gì, lần này cũng là cố ý vì em ấy mà đến."
Tôi nói xong, vẫn không quên dùng ánh mắt dịu dàng nhìn Bàn Tiểu Hoa.
Sau đó tiếp tục nói: "Về chuyện xung hỉ, tôi không có ý kiến."
Mọi người đều nhìn tôi với vẻ không thể tin được, không kịp phản ứng.
Tôi tiếp tục nói với dì Trương: "Vậy chuyện nấu rượu, làm phiền mọi người nhiều rồi."
Nói xong, tất cả bọn họ vui vẻ nở nụ cười.
Chỉ có Lâm Hương Phương trong đám đông nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại và không tán thành.
Tiệc rượu được sắp xếp hai ngày sau, Bàn Văn Lâm bình thường hết ăn là lại nằm, trong nhà căn bản là không tiết kiệm được một chút tiền nào.
Tôi và Bành Minh lấy ra một ngàn đồng, đưa cho dì Trương, bảo bà ta nghĩ cách gọi người trong thôn, vào ngày đó đưa chút thịt heo và rau dưa tươi mới đến.
Dáng vẻ tự tin tôi biểu hiện ra ngoài, không có một chút khác thường nào, bởi vì tôi thật sự chờ mong ngày đó đến từ đáy lòng.
Rất nhanh, người dân trong thôn liền bắt đầu giúp đỡ bố trí hiện trường hôn lễ, thậm chí còn có người không biết từ nơi nào tìm được một bộ xiêm y màu đỏ rách nát, để cho tôi mặc vào ngày đó.
Tôi cười và chấp nhận tất cả.
11
Ngày hôm sau, Lâm Hương Phương lén lút tìm tôi.
Cô ấy không ngừng quan sát bốn phía, sợ có người phát hiện.
Nhìn thấy cô ấy có lời muốn nói, nhưng nhìn thấy Bành Minh bên cạnh tôi, lại trở nên do dự.
Tôi giới thiệu với cô ấy: "Đây là bạn trai tôi, cùng tôi đến đây."
Lúc này cô ấy mới yên tâm gật đầu, nói: "Cô chạy đi, mau rời khỏi nơi này."
"Đừng tin mấy chuyện vớ vẩn như xung hỉ, nếu thật sự tổ chức tiệc rượu, cô vĩnh viễn sẽ không thể rời khỏi nơi này."
Đương nhiên tôi biết lời cô ấy nói là có ý gì, tôi bảo cô ấy không cần lo lắng, nói: "Chẳng lẽ không tổ chức tiệc rượu, tôi có thể rời khỏi nơi này sao?"
Cô ấy giật mình, nói: "Chuyện gì cô cũng biết, vậy tại sao còn không chạy đi?"
Tôi đáp: "Đương nhiên tôi sẽ đi, nhưng trước khi đi, có một số chuyện nên kết thúc, vẫn phải giải quyết."
Cô ấy không hiểu ý tôi.
Tôi nói sang chuyện khác: "Ở thành phố chúng tôi, kết hôn đều cần phù dâu ở bên cạnh, ngày mai cô tới làm phù dâu của tôi được không?"
Cô ấy còn muốn khuyên nhủ tôi, thấy thật sự khuyên không nổi nữa, mới miễn cưỡng đáp ứng thỉnh cầu của tôi.
Với việc xung hỉ, tôi nghiễm nhiên trở nên càng giống nữ chủ nhân trong nhà này.
Sau khi tiễn Lâm Hương Phương đi, tôi lại tìm dì Trương.
Bà ta đang bận rộn la hét mấy người phụ nữ trong thôn ở trong phòng chuẩn bị đồ dùng cho tiệc rượu ngày hôm sau.
Đám phụ nữ kia nhìn thấy tôi, đều là bộ dáng hả hê khi có người gặp họa.
Tôi làm như không thấy, cười nói với bọn họ: "Thật sự vất vả cho các cô rồi."
Dì Trương cười nói: "Nào có gì vất vả, chờ tổ chức tiệc rượu, cô chính là người của thôn Dát Lý chúng tôi, ngàn vạn lần không đừng chấp nhất nhé."
Tôi gật đầu, hỏi: "Thức ăn trong thôn còn chưa đưa tới sao?"
Thím Trương giải thích: "Đã cho người đi liên lạc rồi, ngày mai nhất định sẽ đưa tới đúng giờ."
Ta cười nói: "Đừng làm chậm trễ mọi người ăn cơm là được rồi."
Tôi cố gắng thể hiện sự ngu ngốc của mình.
Chỉ khi tôi càng tỏ ra ngốc nghếch, họ mới càng yên tâm.
Ta vừa xoay người rời đi, chợt nghe thấy tiếng bọn họ cười nhạo một trận.
Ngày ấy đã đến, sáng sớm, tôi đã được gọi dậy chuẩn bị.
Ngoài nhà, trên chiếc xe tải cũ nát kéo rất nhiều rau tươi.
Dì Trương mang theo vài người bắt đầu chuyển đồ vào trong bếp.
Tôi gọi Lâm Hương Phương, đi về phía tài xế xe tải.
Trên đường, Lâm Hương Phương nói với tôi: "Người kia tên là Lữ Gia Phi, là du côn lưu manh nổi tiếng, ngàn vạn lần đừng đi trêu chọc hắn."
Tôi không dừng lại, bước nhanh về phía gã.
Nhìn thấy tôi, ánh mắt gã sáng lên.