Chương 2 - Bỏ Trốn Ngày Cưới Tìm Đến Người Thợ Sửa Xe
05
Ngày hôm sau.
Tạ Hoài đưa tôi đến xưởng sửa xe.
Tôi cầm theo một chiếc ghế nhỏ, ngồi ở một bên.
Ngắm nhìn Tạ Hoài làm việc.
Anh xoay ổ trục, nâng xe lên.
Rồi cả người chui vào gầm xe để kiểm tra phần gầm.
Trong trạng thái căng thẳng cao độ.
Cánh tay và đùi lộ ra những đường cơ bắp đẹp mắt.
Làn da màu lúa mạch lấm tấm mồ hôi.
Bình luận đột ngột hiện lên…
【Con gái à, lau nước miếng đi kìa.】
【Vệ sĩ riêng mà, bao giờ mới được thấy “riêng” đến mức nào vậy?】
Mặt tôi đỏ lên không tự chủ, lan đến tận cổ.
Người trong xưởng ngày càng đông.
Ánh mắt đi qua lại đổ dồn vào đôi chân trắng nõn của tôi.
Tạ Hoài trườn ra khỏi gầm xe.
Cởi chiếc áo đồng phục buộc ngang hông, đắp lên chân tôi.
“Đừng chê bẩn.”
Tôi lắc đầu.
“Sao lại chê chứ.”
“Cơm hộp trong xưởng chắc em không quen ăn, lát anh đưa em ra ngoài ăn.”
“Không cần đâu, cơm hộp cũng được rồi.”
Tạ Hoài không cãi lại tôi.
Chỉ đành mua thêm một suất cơm hộp nữa.
Gắp đùi gà và trứng ốp la trong đó đưa hết cho tôi.
Nhưng đúng là tôi ăn không quen thật.
Cơm thì còn sống, đùi gà không phải gà tươi, trứng chiên thì làm sẵn.
Nhìn tôi nhăn mặt cố nuốt.
Tạ Hoài giật lấy hộp cơm của tôi.
Vài ba miếng đã ăn hết sạch.
“Anh đưa em ra ngoài ăn.”
Mấy công nhân bên cạnh cười ồ lên.
“Ôi chà, A Hoài hôm nay hào phóng ghê, thường cả tháng chẳng ra ngoài ăn lần nào.”
“Rốt cuộc là vợ hay bạn gái vậy? Sao giấu kỹ thế?”
Tạ Hoài không nói gì, chỉ cười cười.
Tôi khoác lấy tay anh, cười đáp với mọi người:
“Là vợ đó.”
Tạ Hoài đưa tôi đến một quán nhỏ gần đó ăn cơm.
Suốt bữa anh chẳng ăn được mấy.
Nói là ăn cơm hộp no rồi.
“Anh sao thế? Giận vì em kén ăn không ăn nổi cơm hộp nên giận à?”
Vẻ mặt Tạ Hoài có chút bất đắc dĩ.
“Không… tất nhiên là không.”
“Vậy là vì sao?”
Tạ Hoài chỉnh lại đồng phục, nghiêm túc nói:
“Kiều Kiều, anh có thể gọi em như vậy không?”
“Tất nhiên là được.”
“Em không nên nói với đồng nghiệp của anh rằng em là vợ anh.”
Nụ cười trên mặt tôi bỗng khựng lại.
“Tại sao?”
“Nói vậy không tốt cho danh tiếng của một cô gái như em.”
Dòng bình luận hiện lên.
【Trời ơi, bình luận trước còn nói Tạ Hoài giả bộ ngoan, tôi thấy anh ấy ngoan thật đó!】
【Anh ấy là lo cho danh tiếng của con gái mà.】
【Cô ấy chính là vợ tương lai của anh mà, tôi xin làm chứng!】
Tôi nảy ra ý định trêu anh.
Nắm lấy tay Tạ Hoài.
Chớp mắt vô tội.
“Vậy anh có muốn em làm vợ anh không?”
Tạ Hoài rút tay lại như bị điện giật.
“Câu… câu này không được nói lung tung đâu.”
“Em đâu có nói bừa. Anh chu đáo thế này, làm vợ anh chắc chắn rất hạnh phúc.”
06
Sau khi quay lại xưởng sửa xe.
Tạ Hoài làm việc có vẻ không tập trung.
Suýt chút nữa gõ búa trúng tay mình.
Các đồng nghiệp trêu chọc rằng có vợ ở đây nên Tạ Hoài chẳng còn tâm trí làm việc.
Tạ Hoài dứt khoát nói với ông chủ xin tan ca sớm.
Không ngờ Chu Tự Bạch lại đến.
Dẫn theo đám anh em của hắn xông vào xưởng sửa xe.
“Xe của bạn tôi, mấy linh kiện nhập khẩu bị xưởng các người tráo mất rồi, biết điều thì mau mang ra đây!”
Chu Tự Bạch chỉ tay ra sau lưng.
Người đó tôi nhận ra, tên là Kỳ Dã.
Chơi xe đua, cũng là một trong các phù rể.
Tôi chợt nhớ ra mình đã gặp Tạ Hoài ở đâu.
Trước đây Chu Tự Bạch từng dẫn tôi đi dự tiệc, giữa chừng có việc phải đi trước.
Kỳ Dã đưa tôi về nhà.
Anh ta cố tình lái xe đến một xưởng sửa xe, nói là tiện ghé xem xe mới.
Chính là xưởng này!
Hôm đó, Kỳ Dã có hành động sàm sỡ với tôi.
Một người thợ lấy cớ kiểm tra xe.
Nhốt Kỳ Dã trong xe lại.
Anh ấy ra hiệu cho tôi đi trước.
Người đó chính là Tạ Hoài!
Thảo nào bình luận bảo Tạ Hoài nhớ tôi.
Chỉ có tôi là quên anh ấy.
Hiện tại.
Hai bên đang giằng co.
Hai nắm đấm của Tạ Hoài siết chặt, phát ra tiếng răng rắc.
“Xưởng tụi tôi không làm chuyện đó, đừng có vu khống!”
“Ồ, thằng sửa xe mà cũng biết dùng từ thành ngữ cơ à? Giữ lại mà nói với cảnh sát đi!”
“Chu Tự Bạch!”
Tôi lao vào giữa đám đông.
Chắn trước mặt Tạ Hoài.
Nhìn chằm chằm vào Chu Tự Bạch.
Chu Tự Bạch đẩy nhẹ cặp kính gọng vàng.
Một tia lạnh lướt qua tròng mắt hắn.
Khóe môi vẫn giữ nụ cười.
“Kiều Kiều, nghe nói người trong xưởng bảo em là vợ tên thợ sửa xe này? Em vì không chịu lấy anh mà tùy tiện cưới đại một gã à?”
Tạ Hoài bản năng đưa tôi ra sau lưng bảo vệ.
Cảnh giác hệt như một chú chó giữ nhà.
“Chu Tự Bạch, tôi đã nói rõ trong điện thoại là tôi sẽ không cưới anh. Và, ai bảo anh là tôi cưới đại người này?”
Tôi túm lấy cổ áo Tạ Hoài.
Nhón chân.
Hôn anh ấy.
Mọi ánh nhìn xung quanh dồn cả về phía chúng tôi.
Mặt tôi nóng đến mức sắp chín rồi.
Ngũ quan của Tạ Hoài hiện rõ trước mắt tôi.
Đôi mắt đen ấy, sáng đến mức khiến người ta hoảng hốt.
07
Một tiếng động lớn vang lên.
Kỳ Dã ném cây gậy bóng chày xuống bàn, thái độ hống hách.
“Hứa Kiều, mày thật đúng là tiện, đàn ông như anh Bạch không cần, lại đi dây dưa với thằng thợ sửa xe.”
Những người khác cũng phụ họa cười lớn:
“Đúng đó, cái xưởng sửa xe rách nát này, thiếu gia Bạch búng tay một cái là đập tan.”
Kỳ Dã cầm gậy bóng chày, lượn lờ tới bên cạnh tôi, cười ngạo mạn.
Hắn thì thầm bằng giọng chỉ có tôi nghe thấy.
“Nếu cô thiếu đàn ông vậy, nhìn tôi xem. Tôi không ngại dùng đồ anh Bạch từng chơi qua Anh em dùng chung phụ nữ, càng thêm kích thích.”
Tôi giơ tay định tát Kỳ Dã một cái.
Nhưng Tạ Hoài nhanh hơn.
Anh tung một cú đấm thẳng vào bụng Kỳ Dã.
Một cú trúng ngay da thịt.
Kỳ Dã đau đến nhe răng trợn mắt.
Hắn giận dữ hét lớn:
“Mẹ nó! Cho tao phế thằng đó!”
“Thằng này tay chân không sạch, trộm linh kiện! Đập luôn cái tiệm này cho tao!”
Đám người do Chu Tự Bạch dẫn tới bắt đầu xông vào đánh nhau với người trong xưởng.
Tạ Hoài cởi áo khoác ra.
Nắm tay siết chặt đến phát ra tiếng răng rắc.
Bọn chúng hoàn toàn không phải đối thủ của Tạ Hoài.
Nhưng trong lúc hỗn loạn, không biết ai đó lại nhằm vào tôi.
Tạ Hoài lao tới bảo vệ tôi.
Bị một gậy bóng chày đập thẳng vào đầu.
Máu tuôn ra, che khuất cả mắt anh.
Tôi hoảng quá, nước mắt không ngừng tuôn.
Định chạy đến cầu xin Chu Tự Bạch dừng tay.
Bình luận hiện lên đột ngột.
【Đừng đi! Chu Tự Bạch sẽ lợi dụng việc này để ép cô về! Về rồi là bước vào địa ngục không lối thoát!】
Tạ Hoài dùng một tay ôm lấy vết thương chảy máu không ngừng.
Tay còn lại nắm chặt lấy tay tôi.
Lắc đầu.
“Đừng đi. Đã nhận lời làm vệ sĩ của em, dù chết anh cũng không để bọn họ đưa em đi.”
Lúc đó, cảnh sát xuất hiện.
Đám người của Chu Tự Bạch lập tức vu oan trước.
Một mực khẳng định Tạ Hoài ăn cắp linh kiện và ra tay trước.
Cuối cùng, tất cả đều bị đưa về đồn cảnh sát.
08
Cảnh sát điều tra qua camera giám sát.
Xác nhận Tạ Hoài không hề trộm linh kiện.
Nhưng vì cú đấm anh dành cho Kỳ Dã vào bụng.
Cảnh sát xác định Tạ Hoài là người ra tay trước.
Quyết định tạm giữ Tạ Hoài.
Cử người theo chúng tôi đến bệnh viện.
Lúc đi ngang qua Chu Tự Bạch.
Hắn cong khóe môi, cười nói:
“Kiều Kiều, thấy chưa? Muốn bóp chết thằng thợ sửa xe này với tôi dễ như bóp chết một con kiến.”
Tôi không thèm để ý hắn.
Đỡ Tạ Hoài đi thẳng.
Trong bệnh viện.
Tôi đi cùng Tạ Hoài làm kiểm tra não bộ.
Hai người ngồi trên hành lang bệnh viện.
“Xin lỗi, là tại em liên lụy anh.”
“Đừng nói linh tinh. Sao lại là lỗi của em được? Hơn nữa anh đã bảo vệ được em, anh thấy vui lắm.”
Không ngờ Tạ Hoài lại cười.
Gương mặt rám nắng hiện ra hàm răng trắng đều.
Trên đầu anh vẫn còn quấn một vòng băng y tế kín mít.
Tôi bất ngờ ôm chặt lấy anh.
Từng giọt nước mắt to tướng lách tách rơi xuống.
Hai tay Tạ Hoài ngơ ngác giơ lơ lửng trên không một lúc lâu.
Cuối cùng mới hạ xuống vỗ nhẹ vào lưng tôi.
“Kiều Kiều, đừng khóc, đừng khóc nữa mà.”
Bỗng có tiếng người vang lên.
“Hai vợ chồng trẻ đang tình cảm ghê, tụi tôi đến không đúng lúc rồi.”
Là mấy người đồng nghiệp thân thiết của Tạ Hoài.
Họ đến bệnh viện thăm anh.
Tạ Hoài vội vàng đẩy tôi ra, ngồi nghiêm chỉnh lại.
“Kiều Kiều không phải vợ tôi. Đừng nói linh tinh, ảnh hưởng danh tiếng con gái người ta.”
Các đồng nghiệp nhìn nhau, ai nấy đều sững sờ.
Một người mở miệng nói:
“A Hoài, không được nha. Hôn người ta trước mặt bao nhiêu người rồi, mà giờ lại không phải vợ à?”
Tạ Hoài liếc mắt một cái đầy cảnh cáo.
Người kia im bặt.
Mặt tôi đỏ bừng.
Không rõ là do tức hay xấu hổ nữa.
“Tạ Hoài, em muốn làm vợ anh, được không?”
“Kiều Kiều, anh đã nói ở quán ăn rồi, câu này không nên nói bậy.”
“Tạ Hoài!”
Tôi bỗng đứng bật dậy.
“Em hỏi anh lần cuối, em muốn làm vợ anh, được hay không!?”
Tạ Hoài im lặng.
Đám đồng nghiệp cũng không nói lời nào.
Tôi giận đến mức giậm chân.
Rồi nhanh chóng chạy khỏi bệnh viện.