Chương 5 - Bỏ lỡ

Sáng hôm sau, Lâm Bình Bình dậy rất sớm mua bữa sáng cho anh ấy.

Lâm Bình Bình trước đây là người mù, không giỏi nấu ăn lắm, còn sở thích lớn nhất của tôi là nghiên cứu đồ ăn.

Lâm Bình Bình mua cho anh ấy món hoành thánh trứng cua mà anh ấy thích nhất, hoành thánh tôi làm cũng rất ngon, viên to đầy đặn, thịt tươi đậm đà, nước dùng trong veo thơm ngon.

Cho dù Hoắc Dương có ghét tôi đến đâu, cũng có thể nhịn khó chịu mà ăn hết một bát lớn loại ngon như vậy.

Nhưng rõ ràng, sáng nay anh ấy ăn không ngon miệng lắm, ăn được hai ba cái thì dừng đũa.

"Không ngon sao? Hay là em đi học nấu ăn, sau này sẽ nấu ở nhà?"

"Không sao, anh không được ngon miệng lắm, nấu ăn tùy em thích thôi, ăn ở ngoài cũng được."

Cô ấy mỉm cười không nói nữa.

Không biết vì sao, anh ấy bắt đầu mất ngủ triền miên.

Người đẹp Lâm Bình Bình nằm ngay phòng bên cạnh, anh ấy lại chẳng hề động đến.

Anh ấy bị yếu sinh lý sao? Trước đây không phát hiện ra nhỉ?

Tôi thề tôi không làm gì anh ấy cả, tôi chỉ là một linh hồn điện thoại thôi, ngay cả việc ngăn chặn một cuộc điện thoại cũng mất nửa cái mạng của tôi, à không, là nửa linh hồn.

Tôi quyết định giúp anh ấy.

Tôi tìm cho anh ấy một bài viết được đánh giá cao trên Zhihu về cách giúp đàn ông ba mươi tuổi lấy lại phong độ.

Anh ấy nhíu mày, lẩm bẩm một câu, cái quái gì vậy.

Sau đó vote down cho người ta.

Anh ấy bắt đầu dùng rượu để giảm bớt chứng mất ngủ, mỗi đêm tôi đều thấy anh ấy uống rượu trong phòng khách.

Ban đầu là rượu whisky pha soda, sau đó chuyển sang whisky đá, rồi sau đó đến cả đá cũng không thêm, uống nguyên chất, uống cả chai.

Sau khi say, anh ấy sẽ lấy điện thoại ra gọi đi gọi lại cho tôi.

Không liên lạc được.

Không liên lạc được.

Vẫn không liên lạc được.

Anh ấy đột nhiên cười thành tiếng, tiếng cười còn rợn người hơn cả tôi.

Anh ấy say rượu ngủ quên trên ghế sofa, trước khi ngủ tay vẫn cầm điện thoại, điều này đã cho tôi cơ hội đối mặt với anh ấy ở khoảng cách gần.

Lông mi in bóng xuống khuôn mặt anh ấy, nếu anh ấy có thể nhìn thấy tôi, chắc chắn sẽ bị giật mình.

Lâm Bình Bình không bế anh ấy được, chỉ có thể lấy chăn đắp cho anh ấy, rồi thở dài một tiếng.

Tôi nhìn thấy nỗi buồn trong mắt Lâm Bình Bình.

Thấy chưa, tiểu tam thât ra cũng không dễ dàng như vậy.

Một khi có được, bạch nguyệt quang sẽ trở thành cơm nguội, hồng nhan tri kỷ sẽ trở thành máu muỗi.

Không ai có kết cục tốt đẹp cả.

Vì anh ấy mất ngủ triền miên nên tinh thần rất kém.

Ban ngày phải dùng cà phê để ép bản thân tỉnh táo, ban đêm lại dùng rượu để ép bản thân đi ngủ.

Bạn thấy đấy, con người chính là tự chuốc lấy khổ đau.

Ngày nào cũng lặp đi lặp lại như vậy, tôi không muốn xem nữa, rất chán.

Tôi tự kỷ rồi.

Mấy ngày sau Hoắc Dương mới phát hiện ra camera bị rượu làm hỏng.

Anh ấy đưa điện thoại cho thư ký của mình mang đi sửa.

Anh ấy rất bận, bận đến mức có 6 thư ký chia sẻ công việc cho anh ấy, nhưng vẫn rất bận.

Thư ký đã tìm người sửa điện thoại ngay trong ngày, tôi lại bị ép đi làm.

Anh ấy đang họp, tôi chỉ có thể tạm thời ở cùng các thư ký của anh ấy, nghe họ buôn chuyện.

"Cô nói xem lần này công ty có thể vượt qua được không?"

"Khó nói lắm."

"Nếu không huy động được vốn nữa, biết đâu sếp sẽ bị bắt vào tù vì tội lừa đảo."

"Nghiêm trọng vậy sao!"

"Không còn cách nào khác, mảnh đất chuyển nhượng tư nhân kia bị người ta lừa rồi, mất trắng, mảnh đất kia lại ký hợp đồng hợp tác phát triển, nếu không rót vốn vào nữa thì người ta sẽ kiện."

"Cô nói xem có phải đối phương đã giăng bẫy không?"

"Ai mà biết được......"

Cửa phòng họp mở ra, các cô thư ký nhỏ như chim sợ cành cong vội vàng trở về chỗ ngồi của mình.