Chương 11 - BỎ CON GÁI BỆNH NẶNG, CHỒNG TÔI LẤY HẾT TIỀN CHO NHÂN TÌNH SINH ĐỨA CON MỚI
Sắc mặt Khâu Việt ảm đạm, ánh mắt anh ta dừng trên bàn trà trước mặt.
Tôi cố nén sự khó chịu, lạnh nhạt nói:
"Còn chuyện gì nữa không? Nếu không thì mời anh về đi."
Thấy anh ta im lặng, tôi trực tiếp đứng dậy, ra hiệu tiễn khách.
Khâu Việt đành phải đứng lên, đi theo tôi ra cửa. Tôi nhìn anh ta bước ra ngoài, cánh cửa dần khép lại, tôi theo phản xạ xoay người.
Ai ngờ ngay lúc đó, một cơ thể đàn ông mang theo hơi thở mạnh mẽ áp sát vào lưng tôi. Khâu Việt siết chặt lấy tôi, vùi đầu vào cổ tôi, lẩm bẩm không ngừng:
"Anh nhớ em lắm, Dao Dao..."
Tôi giãy giụa vài lần nhưng không thoát ra được, lạnh giọng cảnh cáo:
"Buông tôi ra, Khâu Việt. Chúng ta đã ly hôn rồi."
Nhưng vòng tay anh ta càng siết chặt hơn, thậm chí còn đặt nụ hôn lên cổ tôi.
Cảm giác ghê tởm trào lên trong người, tôi giãy giụa quyết liệt hơn.
"Nếu anh còn như vậy, tôi sẽ báo cảnh sát."
Khâu Việt khựng lại trong giây lát, khiến tôi vui mừng vì nghĩ rằng đã dọa được anh ta.
Nhưng chỉ một giây sau, anh ta lại tiếp tục hành động thô bạo hơn.
Sự chênh lệch sức mạnh giữa nam và nữ lúc này thể hiện một cách rõ rệt.
Khi tôi bị anh ta đè xuống ghế sofa, quần áo trên người gần như bị xé rách hoàn toàn, nước mắt tôi chảy dài trong tuyệt vọng.
Thôi thì cứ coi như bị chó cắn đi.
Tôi nhắm mắt lại, bàn tay vô thức lần mò và chạm vào một vật bằng thủy tinh. Trái tim vốn đã chết lặng của tôi bỗng nhiên bùng lên hy vọng.
Từ khi đi làm, tôi học cách hút thuốc để giảm bớt áp lực.
Nhân lúc Khâu Việt mất cảnh giác, tôi chộp lấy chiếc gạt tàn và đập mạnh vào đầu anh ta.
Tiếng va đập vang lên, tựa như âm thanh của xương sọ bị nứt vỡ. Khâu Việt không kịp kêu lên một tiếng đã ngã lăn ra khỏi người tôi.
Tôi run rẩy bò dậy, nhìn người đàn ông bất tỉnh trên sàn nhà và vệt máu đỏ thẫm đang loang ra xung quanh.
Bàn tay run lên bần bật, tôi bấm số gọi cho Hách Trạm.
Sau khi gọi điện xong, tôi dần dần lấy lại bình tĩnh.
Dao khiến tôi khó chấp nhận nhất là, trong khoảnh khắc sợ hãi và hoảng loạn đó, người đầu tiên tôi nghĩ đến, người mà tôi tin tưởng nhất, lại chính là Hách Trạm.
Tôi bật cười tự giễu, cảm thấy thật đáng buồn vì suy nghĩ bồng bột và ngốc nghếch của chính mình.
Khi Hách Trạm đến nơi, tôi đang co ro trên ghế sofa, liên tục châm hết điếu thuốc này đến điếu thuốc khác.
Tàn thuốc mang theo tàn lửa rơi xuống bàn chân tôi, bỏng rát nhưng tôi chẳng hề có cảm giác.
Anh ta nhìn tôi trong bộ dạng quần áo xộc xệch, rồi lại nhìn đến Khâu Việt đang bất tỉnh trên sàn, im lặng một lúc mới nói:
"Đưa đến bệnh viện trước đã."
Trên đường đến bệnh viện, tôi không nói một lời nào.
Hách Trạm nhận ra sự bất thường của tôi, thử dò xét hỏi:
"Chuyện này... em định xử lý thế nào?"
Tôi khoanh tay, lạnh lùng đáp:
"Báo cảnh sát."
Anh ta dừng lại một chút, giọng trầm xuống:
"Nếu hắn ta cắn ngược lại thì sao?"
Tôi cười khẩy:
"Trong phòng khách có gắn camera giám sát, cứ để hắn ta muốn biện hộ thế nào thì biện hộ."
Hách Trạm im lặng không nói gì nữa.
Kết quả giám định của bệnh viện cho thấy Khâu Việt bị chấn động não mức độ trung bình.
Cảnh sát xem qua đoạn ghi hình giám sát, xác nhận tôi là hành động phòng vệ chính đáng.
Bất kể Khâu Việt cầu xin thế nào, tôi vẫn giữ nguyên thái độ lạnh lùng, không chút do dự đưa hắn vào đồn cảnh sát.