Chương 4 - BÌNH THỦY TƯƠNG PHÙNG
83.
Ta muốn liên lạc với hắn, Huỳnh Nhi ngăn ta lại.
“Tiểu Ngư Nhi, cẩn thận mánh khóe của Bùi gia.”
84.
Tú bà không xuống giường được nữa. Có lẽ con người trước khi c h ế t đều sẽ nói lời thật lòng, tú bà bệnh nặng càng trở nên hiền từ nhỏ nhẹ.
Lúc ta cho nàng ăn cơm, nàng thường xuyên lải nhải sám hối, “Nói không chừng ta sẽ xuống địa ngục, đời này của ta gây tai hoạ cho biết bao nhiêu cô nương, các nàng sẽ cùng nhau kéo ta xuống địa ngục…”
Ta an ủi bà ấy, “Những nữ tử ấy hẳn là sẽ không xuống địa ngục đâu.”
Tay bà ấy run rẩy đáng sợ.
85.
Tú bà chưa bao giờ là người tốt theo định nghĩa truyền thống. Bà ấy buộc các cô nương tiếp khách, còn sáng tạo ra hình thức tra tấn người khác với danh xưng mỹ miều là Chiết Mai. Nhưng bà ấy cũng cứu được không ít mạng của những bé gái, tỷ như ta, lại tỷ như Lục Ý.
86.
Tiết Nhị tìm được ta, hắn ẩn nấp bên trong thùng lớn đổ p h â n, trà trộn vào Giảo Nguyệt Lâu.
Hắn trốn trong phòng của Hồng Lăng, trông thấy ta liền nói một tin sét đánh, “Bùi Khanh Ca không c h ế t, Bùi Tiễn Chi là nhi tử của nàng, nàng đang ẩn nấp ở một am ni cô.”
87.
Vinh Hoa Quận chúa sớm đã bỏ mình, vì khó sinh mà c h ế t. Mà ta chẳng qua chỉ là một cô nhi được thanh lâu nuôi dưỡng. Kẻ đứng phía sau lại một mực lộ rõ nguy hiểm, hao tâm tổn sức làm nhục ta, hẳn là hận Vinh Hoa Quận chúa tới tận xương tủy.
Hận thù đến thế, ngoại trừ Bùi Khanh Ca, ta nghĩ không còn người nào khác.
88.
Ta chỉ không nghĩ tới, nàng còn sinh ra nhi tử, không hổ là nữ chính, là con cưng của Trời. Kết thúc truyện thê thảm còn có thể mở ra ngoại truyện ẩn nhẫn báo thù.
89.
Tiết Nhị ở lại Giảo Nguyệt Lâu sẽ rất nguy hiểm, không chỉ đối với bản thân hắn mà còn có cả Giảo Nguyệt Lâu.
Hắn đưa cho ta một bức chân dung của Bùi Khanh Ca, liền tính rời đi, hắn nói đây là việc trọng đại, sợ mọi chuyện phức tạp mới tự mình đến nói cho ta biết.
Hắn nói bản thân trà trộn ở đường phố Hạ Tam trong Kinh Thành, Bùi phủ không bắt được hắn dễ dàng như vậy đâu.
90.
Ta sẽ không để yên như vậy, chỉ cần ở lại Kinh Thành một ngày, Tiết Nhị sẽ không thể trốn thoát. Hắn phát hiện ra sự thật đủ để Bùi phủ vạn kiếp không ngóc đầu lên được. Bùi phủ sẽ không dễ dàng bỏ qua cho hắn, bọn chúng thà rằng g i ế t nhầm cũng hơn là bỏ sót.
91.
Tú bà nói, nàng sẽ đưa Tiết Nhị ra khỏi cổng thành, nàng để cho ta giấu Tiết Nhị bên trong q u a n t à i của nàng ấy.
92.
Trong đêm, thời khắc tú bà hấp hối, các tỷ tỷ từng người một tiến tới cáo biệt. Đến phiên ta, nàng lôi kéo tay ta, tiến đến thì thầm bên tai ta.
“Chỉ có chân chính trở thành nhân tài trong thời đại này mới có thể sống sót, chỉ là, chớ quên tên của ngươi.”
“Chớ có như ta, quên tên của chính mình…”
93.
Tú bà c h ế t, c h ế t vào ngày xuân mưa phùn rả rích. Ta đứng trước q u a n t à i nàng, cầm trong tay cuốn sổ mà nàng đã hao tổn biết bao tâm tư cùng sức lực viết ra trong những tháng ngày vừa qua. Từ bảng cửu chương đến những bài đồng dao, tất cả những điều có thể nhớ, nàng đều ghi chép lại.
Đến cuối cùng, nàng cũng không kể những chuyện xưa của nàng cho ta biết, ta không biết nàng đã xuyên qua từ khi nào, không biết nàng đã trải qua những gì mới trở thành tú bà của Giảo Nguyệt Lâu, không biết nàng đã gặp được người đồng hành cùng chung chí hướng hay là kẻ thù hận thấu xương tủy.
Nàng mang theo chuyện xưa ở cả hai đời, mang theo hồi ức của nàng cùng vùi sâu trong q u a n t à i, bước trên đường về…
Đây là di nguyện cuối cùng của tú bà, nàng muốn được an táng tại quê hương đã ngàn năm sai vị*.
(*) [错位] (Sai vị): Dùng để chỉ việc thay đổi vị trí hoặc nhầm lẫn.
95.
Tiểu Xuyên Tử dùng xe ngựa chở q u a n t à i của tú bà ra khỏi cổng thành, bên trong còn có Tiết Nhị cùng ba cuốn sổ ghi chép lại theo trí nhớ của chúng ta….
96.
Huỳnh Nhi nói với ta, một vị khách nhân có ơn đã nói với nàng, sắp tới hắn sẽ thăng chức, làm Lang trung ở Hình Bộ Ti.
“Năm ngoái hắn mới lên làm Viên ngoại, theo lý thuyết sẽ không lên chức nhanh như vậy, trừ phi, người lãnh đạo trực tiếp của hắn muốn phạm tội…”
“Mà vài ngày trước, ta còn nghe hắn oán giận, hắn ở trên phố đuổi kịp một dân đen chạy nạn từ Tây Nam, thẩm vấn suốt cả một đêm…”
97.
Tây Nam đại hạn đã ba năm, cho dù đương kim Thánh Thượng vẫn luôn mở kho cứu tế, lời đồn đãi vẫn lan truyền trong dân gian, bọn họ nói đại hạn ba năm nghĩa là Trời xanh đang giận dữ, là tiếng gào thét đối với vị Tiên Thái tử đã c h ế t kia…
98.
Tiểu Xuyên Tử nghe được sự việc nạn dân ở Tây Nam, hắn nói, người kia tới cáo ngự trạng, nói rằng thôn quê bọn họ đã ba năm liên tiếp không thu hoạch được một hạt thóc nào, người c h ế t như ngả rạ. Thật vất vả mới chờ được triều đình mở kho lương cứu tế, mỗi người chỉ nhận phân nửa chén cháo cám, một ngày chỉ một bữa, số mệnh leo lắt.
Người kia là một lão đồng sinh* trong thôn, hiểu biết chữ nghĩa, hắn biết khoản cứu tế đã bị cắt xén. Ngoảnh lại nhìn quê nhà lại chỉ thấy người càng thêm thưa thớt, hắn một đường ăn xin đi thẳng tới Kinh Thành, muốn cáo ngự trạng.
(*) [童生] (Đồng sinh): Thời Minh Thanh gọi học trò chưa thi tú tài hoặc chưa đậu kỳ thi tú tài là đồng sinh.
“Kỳ thực, không chỉ có một mình hắn, hắn tập hợp cả những đồng sinh hương thân ở vùng phụ cận cùng nhau đi tới Kinh Thành, chỉ là trên quãng đường ấy chỉ còn sót lại một mình hắn.”
Bọn họ tới trước Huyện Thái gia muốn một lời giải thích nhưng bị đuổi ra ngoài. Bọn họ lại viết thư cho đồng môn cũng đều bị chặn lại. Nhóm người tay không thể nhấc vai không thể khiêng chỉ đành cắn răng cõng trên lưng bọc hành lý, đi bộ ngàn dặm, một đường ăn xin tới Kinh Thành.
99.
Những khách nhân thường lui tới Giảo Nguyệt Lâu đều không thấy bóng dáng, sự việc của nạn dân ở Tây Nam lại không dấy lên bất kỳ làn sóng nào.
Huỳnh Nhi nói với ta, điều này rất bình thường, bên trong Kinh Thành gió cuốn mây vần hết sức quỷ quyệt. Sự việc nạn dân ở Tây Nam chính là một lưỡi đao sắc bén để thanh trừng kẻ thù chính trị.
Về phần những người tị nạn đã c h ế t trong ván cờ của bọn chúng, chỉ có thể xem như mạng của bọn họ không tốt mà thôi.
100.
Ta muốn đưa một phần đại lễ tới Bùi Khanh Ca.
101.
Bùi phủ ở Kinh Thành đã có trăm năm căn cơ, môn sinh đông đảo, loại chuyện như tham ô cứu tế, Bùi phủ chưa từng trực tiếp nhúng tay vào, nhưng bọn chúng ở giữa thu lợi ích không hề kém cạnh đâu.
102.
Nửa tháng sau, Hoàng Thượng xét xử bản án tham ô cứu tế, lưu đày rất nhiều môn sinh của Bùi phủ, người người đều khen Hoàng Thượng là đấng minh quân hiếm có khó tìm.
Trong quán trà, người kể chuyện nước miếng văng tung toé, ta tới nghe vài ngày, kể cũng thật hay…
Ta hỏi Tiểu Xuyên Tử, lão đồng sinh kia tình hình thế nào rồi. Hắn nói người kia đã c h ế t, c h ế t trong lao ngục, về sau Hoàng Thượng còn đặc biệt phong thưởng cho hắn. Chỉ là, hắn không có con cái, phụ mẫu cũng đã rời xa trần thế, số tiền kia liền đưa về quê nhà. Cố hương của hắn ở đất Thục, thành Dung, huyện Phương Sơn, trấn Nam, thôn Thạch.
103.
“Phương Nhã Chính.” Dĩ Nương hỏi ta có thể dạy mấy chữ này cho nàng ấy hay không.
Ta hỏi nàng: “Là đồng sinh kia sao?”
“Ừ, ta muốnl làm một chiếc đèn vãng sinh* cho hắn, còn có Phương Túc Tiến, Phương Minh Hồng…”
(*) [往生灯] (Đèn vãng sinh): Hy vọng sau khi c h ế t sẽ được đi đầu thai.
Ta chỉ cho nàng luyện một lần lại một lần, Dĩ Nương đi theo người ở quê nhà chạy nạn tới đây, trên đường đi phụ mẫu đều đã sức cùng lực kiệt rời đi rồi, thật vất vả mới tới được Kinh Thành, ngày tháng yên ổn chưa được bao lâu đã nhận tin bà con thân thích rời khỏi trần thế.
Dĩ nương an táng hắn, bán mình tới Giảo Nguyệt Lâu. Nàng luyện viết từng lần lại từng lần trên mặt đất, nàng nói giấy mực quá đắt, nàng phải thành công trong một lần mới được.
104.
“Ngày thường ở quê nhà hắn là người đức cao vọng trọng sao?” Ta khẽ xoa đầu Dĩ Nương.
Nàng lắc đầu: “Thật thối nát, tự cao tự đại mà ngay cả tú tài cũng thi không đậu, ngày ngày uống rượu, nói cái gì mà việc thực hiện tham vọng khó đến mức nào, thường xuyên nợ tiền, nhân duyên cũng không tốt…”
Về sau, cố hương gặp nạn, tú tài lão gia có tiền đồ trong thôn, trưởng thôn, phú hộ đều đi cả rồi.
Vị này hệt đống thịt dai nhách khiến bọn chúng e ngại, lại khơi mào cái gì mà trọng trách phải làm, ăn xin lại dâng cáo trạng lên Thánh Thượng.
“Trước khi đi, ta hỏi hắn, vì sao…”
Đột nhiên, Dĩ Nương ngừng lại, gợi lên lòng hiếu kỳ trong ta. Ta bắt đầu suy đoán:
“Có phải 『 Đọc sách chính là vì thay lời bất bình trong thiên hạ 』 hoặc là 『 Vì dân quên mình 』...”
Nàng lắc đầu, cười tự giễu, “Hắn mắng một câu, hỏi cái r ắ m, ở quê nhà những người biết chữ chỉ còn lại mấy người bọn hắn, bọn hắn không đi thì ai đi?”
“Có phải khá thật vọng không, bọn hắn không phải tài trí hơn người, mấy chữ trong bụng cũng chẳng ra gì, còn rất keo kiệt, không phải đại anh hùng đức cao vọng trọng như trong mấy loại thoại bản kia đâu…”
105.
Ta nhớ đến vấn đề chính trị ở kiếp trước, “Người bình thường cũng có thể là anh hùng”, ta lưu loát giảng giải một áng văn nghị luận cho Dĩ Nương.
Nàng nghe xong thì hai mắt sáng lấp lánh, hỏi ta là vị tiên sinh nào nói. Ta thực sự không nghĩ ra.
“À, Lôi Phong đấy.”
106.
Ngày xuân, năm Thiên Nguyên thứ mười, ta giải tán Giảo Nguyệt Lâu, trả lại khế ước bán mình cho các tỷ tỷ trong thanh lâu, ta lấy lý do dịch bệnh đưa các nàng ra khỏi thành.
Chỉ có Hồng Lăng cùng Huỳnh Nhi ở lại. Hồng Lăng nói bà sẽ không rời khỏi ta, Huỳnh Nhi nói nàng là quan kỹ, chỗ nào cũng không thể đi.
107.
Thân thế của Bùi Tiễn Chi bại lộ, khi một vị Vương gia trong Kinh Thành cải trang tiến vào am ni cô lễ Phật, tận mắt chứng kiến cảnh tượng Bùi Tiễn Chi gọi Bùi Khanh Ca là “Mẹ”.
Trong một đêm, người người đều biết, Bùi Tiễn Chi là con của Thánh Đức Thái Tử, mồ côi cha ngay từ khi lọt lòng.
Đồng thời, tin tức Bùi phủ nuôi binh ở biên cương cũng truyền vào trong cung.
Mọi thứ trong Kinh Thành sắp thay đổi rồi.
108.
Mấy ngày sau, Giảo Nguyệt Lâu bị người vây chật như nêm cối. Rốt cuộc ta cũng trông thấy Bùi Khanh Ca, vị này đã khống chế cả vận mệnh của ta.
109.
Dòng chảy thời gian dường như mất đi hiệu lực trên gương mặt của Bùi Khanh Ca, nàng khoác áo đạo bào, dùng cây trâm gỗ cài tóc, toàn thân toát lên vẻ siêu phàm thoát tục.
Nàng nhìn ta, không buồn cũng không vui, nàng hiểu rõ nhân vật phản diện sẽ c h ế t bởi nói quá nhiều đạo lý, liền dứt khoát sai người đ â m về phía ta, lại bị quan binh mai phục từ lâu bắt giữ.
110.
Năm Thiên Nguyên thứ mười, mùng bốn tháng tư, Bùi Tiễn Chi phát động đảo chính. Vài ngày sau, Bùi Hoàng Hậu xuất binh trấn áp quân phản loạn, Bùi Tiễn Chi đền tội tại cửa cung điện.
Thánh Thượng bị loạn thần tặc tử gây thương tích, không còn sống được bao lâu.
Hoàng Hậu tự tay xử lý Bùi gia, hậu lực thượng nghị, nâng đỡ ấu đế đăng cơ, buông rèm chấp chính.
111.
Ta không thắng được Bùi Khanh Ca, ngay cả khi ta đương đầu hết thảy cũng chỉ như thiêu thân lao vào biển lửa. Chỉ là, Bùi Khanh Ca uất hận không chỉ một mình ta, trước hết là muội muội Bùi Minh Châu của nàng ta đứng mũi chịu sào.
Năm đó, Thánh Đức Thái Tử ngã ngựa mà c h ế t, Bùi Khanh Ca lại dựa vào đương kim Thánh Thượng, khi đó Thánh Thượng đã cưới muội muội Bùi Minh Châu của nàng.
Bùi Khanh Ca mất đi vị trí Hoàng Hậu, nàng không thể để hài tử của mình lại mất đi ngôi vị Hoàng Đế nên đã dùng vô tử dược với Bùi Minh Châu. Khi Bùi gia phát hiện ra thì đã không còn đủ lực xoay chuyển càn khôn, bọn họ bị trói buộc với lợi ích của Bùi Tiễn Chi.
Cả đời chịu cúi đầu trước tỷ tỷ, thậm chí hài tử của chính mình cũng không thể có, Bùi Minh Châu làm sao có thể không hận, thời gian dài đằng đẵng trước đó, kèm theo nỗi thống hận đã bất công với nàng.
Ta đưa thanh đao cho Bùi Minh Châu, nàng tiếp nhận lấy.
112.
Có lẽ, trước cuộc chiến tranh giành quyền vị, Thánh Thượng đã hứa hẹn với Bùi gia điều gì đó, nhưng mười mấy năm đã trôi qua mà Thánh Thượng vẫn chậm chạp không khôi phục lại thân phận của Bùi Tiễn Chi khiến Bùi gia vô cùng sốt ruột.
Ta xé rách thân thế của Bùi Tiễn Chi, giúp hắn tạo chút vị thế trong lòng dân chúng, mà Hoàng Hậu trong cung góp lời khiến Thánh Thượng nổi lên sát tâm. Bùi gia bị giáng chức sau sự việc chạy nạn của dân chúng ở Tây Nam, bại lộ thêm chuyện nuôi binh ở biên cương…
Bùi gia không thể không làm phản.
113.
Sau khi sự tình lắng xuống, Hoàng Hậu, không, hiện tại là Thái Hậu, nàng đồng ý để ta trở về Hoàng gia, nói ta có thể tiếp tục làm Quận chúa.
Ta hỏi nàng, “Các tỷ tỷ ở Giảo Nguyệt Lâu kia đâu rồi? Bọn họ đã nuôi dưỡng ta trưởng thành.”
“Các nàng cũng có thể được phong thưởng, ruộng tốt hay vàng bạc, muốn cái gì cũng đều có thể, còn có thể khôi phục thân phận nữ nhân một cách đàng hoàng…”
Nguyện vọng của ta chính là mang theo các tỷ tỷ cùng bước ra khỏi Giảo Nguyệt Lâu…
Vậy các tỷ tỷ ở thanh lâu khác thì sao? Bọn họ ở nơi nào khác nhưng cũng đều giống hệt chúng ta, là những nữ tử bị vây hãm thật sâu dưới đáy bùn lầy nhớp nháp, những người nô lệ ấy đâu? Bọn họ phải làm sao đây?
Ta từ chối trở về đảm đương vị trí Quận chúa, ta thay các tỷ tỷ cầu xin ân điển, cầu xin Thái Hậu mở giảng đường ở phố Hạ Tam, cho phép nữ tử nhập học…
114.
Năm Thiên Nguyên thứ mười, ta mang theo vạn lượng vàng cùng vô vàn châu báu, rời khỏi Kinh Thành.
Ta tới đất Thục, nơi này là cố hương của tú bà. Ở nơi này, ta đã mở trường học miễn phí đầu tiên, bất kể là nam hay nữ, già hay trẻ, giàu hay nghèo, đều có thể nhập học…
Những lúc nhàn rỗi, ta dẫn theo phu tử cùng các học trò đến vùng nông thôn, nơi này có những nô lệ bị giam giữ đời đời kiếp kiếp, ta dạy bọn họ biết chữ, toán học, canh tác nông nghiệp…
Nhân số quá nhiều, căn bản ta không thể đi hết từng nơi. Chúng ta thực thi “Chính sách Tiểu tiên sinh*”, tận lực để tất cả những người muốn học đều có thể học…
(*) [小先生制] (Chính sách Tiểu tiên sinh): Được giảng dạy bởi nhà giáo dục Đào Hàng Tri (1891-1946), Ông đã đề xuất vào những năm 1920 và 1930, nhằm mục đích thúc đẩy giáo dục phổ cập thông qua sức mạnh của trẻ em. Khái niệm này nhấn mạnh rằng trẻ em là một lực lượng quan trọng trong giáo dục. Thông qua nguyên tắc "biết và truyền đạt", trẻ em biết chữ được phép dạy trẻ em hoặc người lớn mù chữ, để giải quyết những vấn đề như thiếu giáo viên và không đủ kinh phí trong giáo dục hàng ngày vào thời điểm đó. Ông tin rằng “Quý ông nhỏ” là chìa khóa quan trọng nhất đối với giáo dục phổ cập ở các nước nghèo. Bằng cách này, kiến thức có thể ngày càng được phổ biến.
Sau đó là vùng biên ải, đến vùng Man tộc phương Nam, đến tất cả những nơi nghèo nàn lạc hậu bị áp bức trên thế giới này…
Trong trường có toán học, nông học, công học, còn có cả khoa học.
Ta đưa những ghi chép của tú bà để lại cho phu tử trong trường, để họ cùng các học trò cùng nhau tìm tòi cách tinh chế muối, làm thuỷ tinh, cải tiến khung cửi, chế tạo thuốc súng, thậm chí là mày mò cả động cơ hơi nước…
Lúc rảnh rỗi, ta kể cho học trò nghe những câu chuyện về nền dân chủ, khoa học, kể những câu chuyện cổ tích về việc đánh địa chủ chia ruộng đất, kể về cố hương trong mơ của ta…
Sau này, người ta kể rằng sâu trong học viện có một cuốn sách vô danh, trên đó chỉ có một ngôi sao đỏ năm cánh…
115.
Ở thời đại ăn thịt người này, ta chỉ bảo hộ được các tỷ muội nhất thời, không thể bảo hộ các nàng cả một đời. Ta nghĩ đến biện pháp duy nhất chính là thay đổi nơi này, biến nơi này trở thành cố hương đã bị di dời hàng ngàn năm…
Trước khi xuyên qua, ta chỉ học ở một trường sư phạm bình thường, những việc ta có thể làm cũng chỉ là dùng hết thảy những điều ta còn có thể ghi nhớ, dạy lại cho bọn họ.
116.
Việc này đâu phải một sớm một chiều là có thể xong. Nhưng ta đã gieo mầm hy vọng, dùng thời gian để đổi lấy những vì sao rực sáng, hừng hực rực cháy lan tận ra đồng cỏ.
Cuối cùng sẽ có một ngày, sắc đỏ của cố hương sẽ lan tỏa khắp mọi miền đất nước.
117.
Mùa đông năm Thiên Nguyên thứ mười tám, ta xuyên vào thế giới này đã hai mươi tám năm, cũng là lúc ta c h ế t.
Hoàng Đế phát hiện trường học của ta truyền dạy tự do dân chủ… Hắn coi đó là tà thuyết dị đoan, hạ lệnh đóng cửa tất cả trường học, c h é m đầu ta treo trước cửa thành….
Nhưng mà đáng giá lắm, trường học của ta đã trải rộng khắp cả nước ròng rã tám năm, một ánh lửa nhỏ cũng đủ làm đám cháy lan rộng khắp thảo nguyên.
118.
Khoảnh khắc khảm đao rơi xuống, từng hình ảnh trong quá khứ dần hiện rõ ngay trước mắt. Hoa khôi tỷ tỷ, Lục Ý, tú bà,...
Cuối cùng, dừng lại tại khoảnh khắc ngày đầu tiên ta dốc sức làm việc, đêm đó Hồng Lăng lớn tuổi ngồi bên cạnh giường của ta rơi lệ, bà ấy nói:
“Tiểu Ngư Nhi, con phải chấp nhận số mệnh…”
Lần này, ta không còn trầm mặc nữa mà dùng hết sức lực nắm lấy ngón tay nàng, “Con không!”
Ta không chấp nhận số mệnh, sinh ra làm kỹ nữ đâu phải lỗi của ta.
119.
Trong thời đại ăn thịt đồng loại này, ta đã gặp vô số người, cho dù họ cố gắng đến thế nào đi chăng nữa cũng đều bị cường quyền chà đạp, giẫm nát sống lưng.
Sinh ra làm kỹ nữ, người người đều nói ta phải chấp nhận số mệnh…
Ta cũng đã hết sức đồng cảm với thời thế, nhưng từ đầu đến cuối ta không chung giấc mộng ngàn năm với thời đại phong kiến người ăn thịt uống m á u nhau như thế này.
Ta từ người đứng xem chuyện cũ trở thành người trong cuộc.
Vì mạng sống, vì muốn được sống đường đường chính chính như một con người, ta đã dùng vốn hiểu biết của chính mình, với hy vọng có thể khiến nơi này mang chút dáng vẻ của cố hương ngàn năm thương nhớ, có thể chừa lại một con đường sống cho ngàn vạn nữ tử giống như các nàng……
Sinh ra nhỏ bé như một con kiến, cũng có thể kiêu hãnh hướng về ánh mặt trời.