Chương 4 - Bình Luận Từ Tương Lai
8
Chỉ sau một đêm, cuộc sống của Lục Thiện Xuyên từ thiên đường rơi thẳng xuống địa ngục.
Nhưng đúng như lời bình luận nói, đạo đức của anh ta cao đến mức đáng kinh ngạc.
Nếu là người nhỏ nhen khác, sớm đã nảy sinh oán hận rồi.
Thế mà anh không những không giận, còn thấy áy náy vô cùng.
Một mực tìm cách xin lỗi tôi, muốn chuộc lại lỗi lầm.
Nhưng giữa chúng tôi là sự khác biệt về đẳng cấp.
Nếu tôi không chủ động xuất hiện, thì anh hoàn toàn không thể biết được tôi ở đâu.
Thỉnh thoảng có gặp tôi ở trường, anh cũng chỉ có thể lấy hết can đảm định bắt chuyện.
Nhưng tôi thì luôn được bao quanh bởi đám đông như sao vây quanh mặt trăng.
Chỉ chớp mắt, đã có cả nhóm người kéo đến, chen lấn đẩy anh ra khỏi tầm mắt, ép anh đứng ở góc tối chẳng ai chú ý.
Anh chỉ có thể trơ mắt nhìn tôi – kiêu sa như nữ hoàng – rời đi giữa vòng vây người hâm mộ.
Còn anh, chỉ có thể đứng đó, cô đơn dõi theo bóng lưng tôi.
Không thể chạm tới.
Hà Kiều Kiều như bóng ma, lặng lẽ xuất hiện sau lưng anh, cất giọng:
“Thấy chưa? Thương Lạc Tây chính là kiểu người như vậy.”
“Vừa mới khiến anh lên tận mây xanh giây sau đã đạp anh xuống địa ngục.”
“Cô ta chỉ xem trọng tiền bạc, không hề có tình cảm thật sự. Bên cạnh cô ta đã có thiếu gia nhà họ Kỷ – Kỷ Hoài Sơ, môn đăng hộ đối.”
“Cô ta vĩnh viễn sẽ không yêu anh đâu.”
“Anh đối với cô ấy, chẳng qua chỉ là món đồ tiêu khiển lúc cô ta rảnh rỗi mà thôi.”
【Trời ơi con nữ chính lại bắt đầu chia rẽ nữa rồi! Tiểu thư mau đến ngăn cản đi, đừng để mưu kế của cô ta thành công!!!】
Bình luận đầy lo lắng cho tôi.
Nhưng tôi chẳng hề dao động.
Chúng tôi đã thỏa thuận từ đầu:
Tôi cho anh tiền, anh cho tôi lòng trung thành.
Nếu chỉ vì tôi không quan tâm một thời gian, mà anh đã bị người khác lung lay, vậy thì anh vốn không xứng.
Và với những kẻ không trung thành—
Tôi thà đập nát còn hơn giữ lại.
May thay, Lục Thiện Xuyên không làm tôi thất vọng.
Anh nhìn về phía tôi, khẽ nói:
“Vậy thì sao chứ? Tôi cam tâm tình nguyện.”
【Aaaaaa tiểu thư có nghe thấy không? Lời tỏ tình trung thành nhất từ cún con đấy!】
Cả bình luận đều gào thét vì xúc động.
Tôi khẽ cong môi hài lòng, xoay người rời đi.
9
Kể từ sau khi Lục Thiện Xuyên bộc lộ lòng mình, bình luận mỗi ngày đều gào lên:
【Làm lành đi mà, coi như tụi tôi van xin hai người đó!!!】
Nhưng thời cơ vẫn chưa chín muồi.
Hôm đó tan học, tôi vừa ngồi vào xe thì bình luận bỗng dồn dập:
【Tiểu thư ơi cứu mạng! Nam chính đang bị bắt nạt trong nhà vệ sinh!!】
Cái gì cơ?
Tôi giật mình kinh hãi, lập tức dẫn theo vệ sĩ quay lại trường.
Trường Nhất Trung Vân Xuyên là ngôi trường quý tộc, khuôn viên cực kỳ rộng lớn.
Việc tìm người mất chút thời gian.
Khi tôi chạy đến nơi, Lục Thiện Xuyên đã bị đánh gục.
Có kẻ đạp lên lưng, eo và chân cậu ấy, đè chặt đến mức không thể động đậy, hoàn toàn bất lực.
Kẻ cầm đầu ngồi xổm trước mặt, nắm lấy mặt Lục Thiện Xuyên xoay trái xoay phải, nhìn ngắm:
“Bảo sao lại được Thương tiểu thư phá lệ giữ lại bên người.”
“Cái mặt này cũng tạm được đấy.”
“Nhưng đáng tiếc, đối thủ của mày lại là thiếu gia Kỷ.”
Vừa nói, hắn ta vừa rút ra một con dao găm, ánh thép lóe sáng, phản chiếu vẻ giận dữ trong mắt cậu thiếu niên.
Hắn ta dọa nạt:
“Muốn phản kháng à? Trước tiên nghĩ đến người thân của mày đi.”
“Là họ quan trọng, hay là gương mặt mày quan trọng?”
Nghe vậy, cơ thể đang căng cứng của Lục Thiện Xuyên chợt thả lỏng.
“Vậy mới ngoan.”
Hắn nở nụ cười đắc ý, cầm dao găm giơ lên lượn qua lượn lại.
Lưỡi dao chỉ còn cách da thịt một đường tơ thì—
“Dừng tay!”
Tôi dẫn theo vệ sĩ xuất hiện đúng lúc, dẹp yên toàn bộ cuộc bắt nạt phiến diện kia.
Tên kia vừa ngẩng đầu nhìn thấy tôi, mặt biến sắc, tay run rẩy đánh rơi con dao:
“Choang” một tiếng, vang vọng cả nhà vệ sinh.
Cả đám người lắp bắp hoảng hốt:
“Chị… chị Thương…”
“Từ khi nào mà mấy người dám động đến người của tôi vậy?”
Bọn họ sợ tôi trách tội nên lập tức khai ra kẻ đứng sau:
“Chị… là do thiếu gia Kỷ bảo bọn em làm…”
Kỷ Hoài Sơ à?
Tốt lắm.
Tôi nhếch mép cười lạnh:
“Biến hết cho tôi.”
Ngay lập tức, cả đám như được đại xá, chạy trối chết.
Chỉ còn Lục Thiện Xuyên nằm lại, toàn thân bầm tím.
Tôi liếc qua lạnh nhạt ra lệnh cho quản gia:
“Xử lý đi.”
Vừa quay người bước đi, liền bị ai đó níu lấy gấu váy từ phía sau.
Tôi khó chịu:
“Bỏ cái tay bẩn đó ra.”
Ánh mắt ghét bỏ của tôi khiến Lục Thiện Xuyên đau nhói như bị dao đâm.
“…Tôi chỉ muốn nói xin lỗi. Chuyện hôm trước là tôi hiểu lầm cô.”
“Ha.”
“Nếu tôi mà để tâm mấy chuyện vặt vãnh đó, chắc bị anh làm tức chết từ lâu rồi.”
Từ đầu đến cuối, người mãi không buông được chỉ có một mình anh ta.
Lục Thiện Xuyên như chợt nhận ra điều gì, nhẹ nhàng rũ mi mắt, vẻ mặt cô đơn.
【Trời ơi cặp đôi đáng thương của tôi, sao vẫn chưa làm lành với nhau vậy!】
Bình luận thì sốt ruột muốn “đẩy thuyền”, hy vọng tình cảm giữa tôi và Lục Thiện Xuyên có thể tiến triển vượt bậc.
Nhưng tôi là thương nhân. Chưa từng làm ăn lỗ vốn.
Thứ tôi muốn… là sự khuất phục từ thân đến tâm của Lục Thiện Xuyên.
10
Sau sự việc bị bắt nạt lần đó, mối quan hệ giữa tôi và Lục Thiện Xuyên không những không được cải thiện, mà tôi còn cố ý đuổi anh ta đến căn phòng hẻo lánh nhất dành cho người làm.
Thế nhưng, sau lưng lại âm thầm sai người đưa bà ngoại và dì của anh ta đến bệnh viện điều trị.
Mọi chuyện đều được quản gia kể rõ ràng lại cho Lục Thiện Xuyên.
“Tiểu thư chỉ là người ngoài lạnh trong ấm, thật ra cô ấy mềm lòng hơn bất kỳ ai.”
Bà ngoại và dì là điểm yếu chí mạng của Lục Thiện Xuyên. Nắm được họ, là nắm được cả anh ta.
Nghe xong, Lục Thiện Xuyên xúc động không nói nên lời: “Giúp tôi cảm ơn tiểu thư.”
Nhưng Hà Kiều Kiều không biết gì về chuyện này, cứ tưởng tôi đã hoàn toàn chán ghét anh ta, liền giả vờ thân thiết bước đến.
“Tiểu thư, hôm trước chị cứu Lục Thiện Xuyên trong nhà vệ sinh chẳng khác nào công khai nhận anh ta là vị hôn phu của mình.”
“Bây giờ lại để anh ấy ở nơi tồi tàn thế kia, có phải hơi quá đáng không?”
Mãi lúc này tôi mới nhận ra—diễn xuất của Hà Kiều Kiều thật sự kém đến thảm hại.
Cô ta tưởng có cơ hội liền vội chạy đến dò xét thái độ tôi.
Ánh mắt thì kiêu ngạo lộ liễu, chẳng buồn giấu giếm.
Tôi liếc cô ta một cái:
“Hay là… cô muốn đổi chỗ với anh ta?”
Mặt cô ta lập tức đông cứng, cười gượng:
“Em… em không có ý đó…”
“Vậy thì câm miệng.” Tôi thản nhiên nghịch móng tay mới vừa làm xong, giọng nhàn nhạt:
“Biết thân biết phận, đừng lo chuyện bao đồng.”
Sự kiên nhẫn của tôi là có giới hạn. Ơn cứu mạng không thể mãi mãi là tấm bùa hộ mệnh.
Tiếc là, Hà Kiều Kiều sẽ không dừng lại dễ dàng như vậy.