Chương 1 - Bình Luận Từ Tương Lai

Tôi là đại tiểu thư của một gia tộc hào môn, nổi tiếng là kẻ thực dụng nhất trong giới thượng lưu.

Khi vị hôn phu nghèo khổ của tôi đến tìm, con gái của bảo mẫu liền gấp gáp xúi tôi hủy hôn.

Tôi đang định gật đầu thì đột nhiên trước mắt lại hiện lên một loạt bình luận như xuất hiện từ không trung:

【Cười chết mất, nữ chính đúng là có tâm cơ, gạt tiểu thư hủy hôn, trong khi bản thân thì âm thầm giúp đỡ nam chính chỉ vì biết sau này anh ấy sẽ trở thành tỷ phú số một thế giới.】

【Nam chính là người trọng tình nghĩa, vì ghi nhớ ơn giúp đỡ nên cưới nữ chính, để cô ấy trở thành người phụ nữ quyền lực nhất thế giới.】

【Còn tiểu thư thì phá sản, phải bán thân trả nợ, cuối cùng bị dày vò đến chết!】

Tôi ban đầu sững sờ, sau đó liền tức giận đến cực điểm.

Không ai được phép cướp đi cơ hội trở thành phú bà nắm trong tay cả thiên hạ của tôi!

Thế là trong ánh mắt tức tối đến nghiến răng nghiến lợi của con gái bảo mẫu, tôi vội vàng gọi nam chính đang chuẩn bị thất vọng rời đi:

“Anh có thể ở lại bên cạnh tôi, nhưng phải thề sẽ trung thành với tôi cả đời!”

1

Chỉ mới vừa rồi, vị hôn phu theo mối hôn ước từ nhỏ của tôi đột ngột tìm đến cửa.

Một chàng trai cao hơn mét tám, nhưng lại mặc chiếc quần bó đã ngắn cũn cỡn.

Ống quần ngắn đến mức để lộ đôi mắt cá chân trắng trẻo, gầy gò.

Dưới chân là đôi giày vải trắng đã cũ mèm, sờn cả lông vì bị giặt quá nhiều.

Nhìn sơ qua là biết đã dùng nhiều năm.

Trong lòng tôi dâng lên một tia chán ghét, ánh mắt đảo lên nhìn khuôn mặt lúng túng của cậu ta, hỏi hờ hững:

“Vừa nãy anh nói gì?”

“Tôi…”

Một câu hỏi tưởng như nhẹ bẫng lại tạo áp lực cực lớn với cậu ta, cậu bối rối kéo vạt áo, khó khăn nhắc lại lời mình:

“Tôi… tôi muốn nhờ cô giúp tôi học hết cấp ba, chỉ vì… chúng ta từng có hôn ước.”

“Sau này… tôi nhất định sẽ tìm cách trả lại.”

Nói xong, cậu ta vội vàng cụp mắt xuống, như một chú chó hoang bị chủ nhân vứt bỏ, chỉ biết chờ đợi phán quyết cuối cùng, toàn thân toát ra vẻ u sầu bất lực.

Tôi còn chưa kịp lên tiếng thì bảo mẫu riêng của tôi – Hà Kiều Kiều đã nhanh chóng ghé tai tôi thì thầm:

“Tiểu thư, tôi đã nói rồi, cái gọi là hôn ước này hoàn toàn không đáng tin.”

“Còn chưa chính thức kết hôn mà đã dám mặt dày đến tận nhà xin tiền, sau này không biết còn tham lam đến mức nào.”

“Đâu như thiếu gia nhà họ Kỷ, chuyện gì cũng nghĩ cho cô.”

“Cô có thể nhân cơ hội này xin lão gia hủy hôn, như vậy cũng sẽ không ai cản cô ở bên thiếu gia nhà họ Kỷ nữa.”

Tôi thấy cũng có lý, đang định mở miệng nói theo lời cô ta, thì bất ngờ trước mắt lại hiện lên hàng loạt bình luận mới:

【Nam chính thật đáng thương, vất vả lắm mới dám ngẩng đầu lên xin giúp đỡ, nhưng thứ chờ đợi lại là sự từ chối lạnh lùng.】

【Nam chính vốn là người tự trọng, nếu không đến bước đường cùng, tuyệt đối sẽ không đem hôn ước ra để xin tiền.】

【Cười chết, nữ chính đúng là có tâm cơ, lừa tiểu thư hủy hôn, rồi âm thầm tiếp tế cho nam chính, vì biết cậu ta là rồng ẩn mình, sau này sẽ báo đáp.】

【Còn tiểu thư thì rơi vào cảnh phá sản, phải bán thân trả nợ, cuối cùng bị hành hạ đến chết.】

2

Khoảnh khắc ấy, tôi vừa kinh ngạc, vừa thấy nực cười.

Tôi – Thương Lạc Tây, đại tiểu thư thực dụng nhất của giới hào môn ở thủ đô, lại bị bảo mẫu giở trò, cuối cùng chết thảm?

Có đùa không vậy?

Thế nhưng ý nghĩ ấy còn chưa dứt, thì trước mắt lại hiện thêm bình luận mới:

【Trong truyện này, tôi thích nhất chính là nhân vật tiểu thư – tham vọng, kiêu hãnh, luôn đặt mình lên trên hết, đúng kiểu nữ cường mà tôi yêu thích.】

【Nữ chính chính là lợi dụng tính cách đó của cô ta để cướp mất nhân duyên với nam chính.】

【Nếu không thì bây giờ làm vợ của tỷ phú nhất thế giới đã là tiểu thư rồi.】

Tôi nhìn chằm chằm vào bốn chữ “tỷ phú thế giới”, cơn sửng sốt trong lòng lập tức hóa thành cơn giận bốc trời.

Chỉ là một con nhỏ con bảo mẫu, mà cũng dám cướp đi cơ hội để tôi trở thành vợ của người giàu nhất Trung Quốc?

Tuyệt đối không thể để chuyện đó xảy ra!

Sau khi thì thầm với tôi xong, Hà Kiều Kiều liền quay sang nhìn cậu thiếu niên, thái độ khinh khỉnh từ trên cao nhìn xuống:

“Tiểu thư nhà tôi xưa nay chỉ nói đến lợi ích, chứ không bao giờ mềm lòng vì tình cảm.”

“Còn cái gọi là hôn ước, anh tưởng cô ấy để tâm chắc? Chỉ là lời nói chơi của mấy người lớn mà thôi.”

“Nếu anh còn chút tự trọng thì mau cút đi, đừng đứng đây như ăn xin nữa.”

Thái độ của Hà Kiều Kiều cực kỳ khó chịu.

Nhưng từng lời cô ta nói lại càng làm nổi bật sự cao quý và địa vị vượt trội của tôi.

Cậu thiếu niên vốn đã tự ti, nghe mấy lời này càng thấy nhục nhã, hai tay siết chặt thành nắm đấm, cúi đầu chuẩn bị rời đi.

Ngay lúc đó, tôi đột nhiên lên tiếng giữ cậu ta lại:

“Đứng lại!”