Chương 2 - Biệt Thự Container Và Nỗi Đau Của Người Mẹ

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Cháu gái ngạc nhiên: “Cô chẳng phải đã đưa họ 2 triệu sao? Giờ nhà đất còn xuống giá nữa, sao lại không đủ được?”

Lời nói đó khiến tôi lập tức dấy lên nghi ngờ.

Tôi đã từng đến xem căn nhà đó, dù là nhà cũ nhưng nội thất cũng không tệ.

Vậy mà con gái lại chê không ưng, vừa nói tiền không đủ, vừa đập bỏ toàn bộ nội thất để thay bằng đồ cao cấp.

Nếu 2 triệu còn không đủ mua nhà, thì tiền để họ nâng cấp sang trọng từ đâu mà ra?

2

Sau khi chồng tôi qua đời, để kiếm thêm chút tiền, tôi bôn ba khắp nơi làm bảo mẫu sau sinh, chưa bao giờ quan tâm đến giá nhà đất.

Tôi luôn nghĩ rằng ở thành phố, lại còn là nhà trong khu học xá, chắc chắn chẳng rẻ.

Vậy nên tôi mới lấy toàn bộ 2 triệu mà tôi và chồng đã chắt chiu cả nửa đời người mang ra, không giữ lại nổi một đồng dưỡng già.

Cháu gái tôi sau khi tốt nghiệp đã thi công chức và hiện làm ở phòng quản lý nhà đất.

Nghe nó nhắc nhở, tôi lập tức hỏi: “Đồng Đồng, cô nói con vị trí căn nhà, con giúp cô tra thử giá bán được không?”

Cháu gái lập tức đồng ý: “Không thành vấn đề cô ơi, chút nữa con gọi lại báo cho cô.”

Tôi nôn nao không yên, ở trong nhà thấy ngột ngạt, nên định ra ngoài đi dạo cho khuây khỏa.

Không ngờ đi một vòng, lại vô thức bước đến trước căn nhà ba tầng kia.

Căn nhà đó diện tích rất rộng, ít nhất cũng có tám, chín phòng.

Trong sân có vườn hoa được chăm sóc kỹ lưỡng, có cả hồ nuôi cá, gần cổng còn lắp xích đu.

Đúng là kiểu viện dưỡng lão trong mơ của tôi.

Chỉ tiếc, bây giờ chỉ có thể đứng ngắm mà thèm thuồng từ xa.

Tôi đứng trước cửa nhà ngây người thì bất ngờ bị một chậu nước lạnh dội thẳng lên người.

Đôi giày bông mới mua không lâu bị nước ngấm ướt đẫm, cái lạnh buốt giá từ bàn chân lan lên toàn thân.

“Ồ, chẳng phải bà thông gia đây sao? Ban ngày ban mặt đứng trước cửa nhà tôi làm gì? Tôi còn tưởng là ăn mày nào cơ đấy!”

Giọng nói chua chát vang lên bên tai, tôi nhìn theo tiếng.

Người phụ nữ đang đứng trước căn nhà ấy, chẳng ai khác, chính là mẹ chồng của con gái tôi – bà Xuân Lan!

Tôi kinh ngạc nhìn bà ta, lắp bắp hỏi: “Căn biệt thự này… là nhà bà sao?”

“Sao mấy người lại có thể ở đây?”

Nhà họ Từ vốn nghèo rớt mồng tơi, lúc con gái tôi kết hôn, tôi đã phản đối dữ dội, nhưng con bé cứ một mực yêu đương mù quáng, khăng khăng đòi lấy.

Cả gia đình họ trước kia còn sống trong căn nhà dột nát, năm ngoái còn đang chật vật lo cơm ngày ba bữa.

Sao tự nhiên lại có tiền mua được căn biệt thự thế này?

Xuân Lan hừ lạnh một tiếng: “Tôi nói này bà thông gia, chẳng lẽ bà ghen tị vì chúng tôi sống khá giả à?”

“Tôi được ở đây là nhờ con trai tôi hiếu thảo, nếu bà thấy thèm thì bảo con gái bà xây cho mà ở.”

Bà ta đột nhiên đưa tay che miệng, bật cười:

“Ôi tôi đúng là hay quên quá đi mất.”

“Nhà con gái bà xây cho bà chẳng phải ngay đằng sau sao? Cái nhà tôn rách nát gió lùa tứ phía ấy, hợp với bà – một bà già cô đơn không nơi nương tựa – là quá hợp rồi còn gì.”

“Bà…”

Tôi nghe những lời châm chọc của Xuân Lan mà tức đến run người.

Nhưng đồng thời, trong đầu tôi cũng hiện lên một suy nghĩ đáng sợ.

Chẳng lẽ số tiền còn lại sau khi mua nhà thật sự được dùng để xây biệt thự?

Chỉ là căn biệt thự ấy không phải để tôi ở, mà là để nhà chồng con gái tôi dọn vào?

Tôi giật mình, đầu óc trống rỗng, vội vã quay lại căn nhà container.

Đúng lúc ấy, điện thoại từ cháu gái gọi đến.

Giọng con bé hơi gấp: “Cô ơi, sao cô không nghe máy vậy?”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)