Chương 4 - Bịa Chuyện Trên Xe Buýt

18

Tuyết Thuần mím môi, khẽ nhếch miệng, nở nụ cười thách thức.

Tôi nén nước mắt, siết chặt nắm tay, định đấm thẳng vào khuôn mặt đáng ghét của Lương Dịch Châu.

Đúng lúc đó, một giọng nam quen thuộc vang lên từ cửa:

“Muốn đánh ai cơ?”

Là Giang Tư Dực.

Không còn vẻ dịu dàng thường thấy, khuôn mặt cậu ấy lạnh băng, không cảm xúc.

Cậu ấy bước vài bước, kéo tôi lại gần mình, ánh mắt trở nên lạnh lùng.

Lương Dịch Châu nheo mắt, ngẩng cằm lên:

“Bạn trai đến chống lưng à? Nhưng hôm nay có ai tới cũng vô ích. Cô ấy đánh người thì phải xin lỗi.”

“Tôi không có, là cô ta ra tay trước, còn vu khống tôi.”

Cơn uất ức trào lên, tôi vội vàng giải thích với Giang Tư Dực.

“Tôi tin em, không sao, đừng sợ.”

Cậu ấy không chút do dự, giọng nhẹ nhàng an ủi tôi.

“Hệ thống camera tầng này đã được sửa xong từ mấy hôm trước. Ai đánh ai, đến phòng bảo vệ xem là rõ.”

“Được thôi, xem thì xem.”

Lương Dịch Châu hừ lạnh, chuẩn bị bước ra ngoài.

Nhưng Tuyết Thuần đứng im, cứng đờ, ánh mắt lóe lên vẻ bối rối.

Cô ta không ngờ rằng camera đã sửa rồi.

“Lâm Di, thì ra cậu với Giang thần đang hẹn hò à?”

“Không cần xem camera đâu, cũng chẳng có gì to tát.”

Tuyết Thuần gượng cười, ấp úng nói, vẻ sợ hãi không thể giấu nổi.

Khi không ngu ngốc, Lương Dịch Châu cũng khá thông minh.

Cậu ta nhanh chóng nhận ra vấn đề, nhìn Tuyết Thuần với vẻ không thể tin nổi:

“Cô lừa tôi? Là cô gây sự với Lâm Di trước?”

“Camera tôi sẽ lấy ra ngày mai và gửi cho khoa các người. Chờ bị kỷ luật đi.”

Giang Tư Dực lạnh lùng buông lời, nắm tay tôi kéo đi.

Khi đi ngang qua Lương Dịch Châu, tôi chợt nhớ đến câu cậu ta nói về “lén lút”.

Tôi rút điện thoại ra, dí vào mặt cậu ta.

“Nhìn kỹ đi, tôi với Giang Tư Dực là sau khi xuống xe buýt mới kết bạn WeChat.”

“Tôi không đê tiện như cậu.”

“Nếu so về lén lút, tôi còn kém xa cậu đấy.”

19

Ánh trăng nhạt phủ một lớp sáng lạnh lẽo.

Phía trên là chiếc đèn đường bị hỏng, ánh sáng mờ mịt, đôi khi có cánh bướm lướt qua.

Tôi thở dài một hơi, giọng trầm xuống.

“Trước đây tôi luôn tin vào một câu nói đầy tính triết lý: Hãy biết ơn tất cả những người bạn gặp trong đời, dù tốt hay xấu, vì họ giúp bạn trưởng thành.”

“Nhưng hôm nay tôi mới nhận ra, sai bét.”

“Nếu được làm lại, tôi chẳng muốn gặp chút nào.”

Lương Dịch Châu đúng là một gã hai mặt.

Khi yêu nhau, tôi gác ban nhạc qua một bên, vì cậu ta không thích tôi dành thời gian cho thứ này, luôn nói rằng tôi chỉ đang phí hoài công sức.

Trong khi bản thân cậu ta thì suốt ngày rong chơi, không lo học hành.

Cậu ta không muốn tôi mặc quần short hay váy ngắn, nói rằng nếu người khác nhìn thấy, cậu ta sẽ ghen.

Nhưng lại ăn mặc chải chuốt, cố ý vén áo khoe cơ bụng mỗi lần chơi bóng.

Tôi lúc nào cũng cẩn thận chiều theo ý cậu ta.

Còn cậu ta thì chẳng bao giờ bận tâm đến cảm xúc của tôi.

Tôi ngày càng không còn là chính mình, lo được lo mất, càng lúc càng buồn bã, cho đến khi bùng nổ trên chuyến xe buýt.

“Tôi cảm ơn bà nội cậu ta—”

Càng nghĩ càng tức, tôi phẫn nộ, giọng cao hẳn lên.

Nhưng chữ cuối cùng chưa kịp thốt ra, đã nghẹn lại ở cổ họng, xoay một vòng rồi bị nuốt ngược trở vào.

Chết thật, Giang Tư Dực vẫn đang ở đây.

Không được, không được, không được nói bậy.

20

Giang Tư Dực đứng bên cạnh, kiên nhẫn lắng nghe tôi giãi bày.

Đợi tôi nói xong, cậu ấy mới cất lời.

“Lâm Di, dù em là bạn gái của ai, trước hết em vẫn là chính mình.”

“Tự do mặc gì là quyền đương nhiên của phụ nữ, không cần sự đồng ý của bất kỳ ai, cũng không nên bị ràng buộc bởi bất kỳ điều gì.”

“Em rất tuyệt.”

“Ban nhạc Lạnh Lẽo Như Thỏ của em rất ngầu.”

“Hôm nay, em ăn mặc rất đẹp.”

Ánh trăng nhè nhẹ, rơi xuống hàng lông mày thanh tú của cậu ấy, như một làn nước mùa xuân ấm áp.

Trong màn đêm tĩnh mịch, đôi mắt Giang Tư Dực sáng ngời và dịu dàng.

Cảm giác được công nhận thật sự rất tuyệt vời.

Tôi không kìm được, bật khóc, khóc đến mức thảm thương, tiêu hết cả một gói khăn giấy.

Giang Tư Dực lặng lẽ ngồi cạnh tôi, ngẩng lên nhìn quanh.

Thấy không có thùng rác, cậu ấy nhặt hết giấy tôi dùng, nhét vào túi áo.

Tôi đã khóc thật đã, trút sạch mọi ấm ức trong lòng.

Sau khi bình tĩnh lại, tôi tò mò hỏi cậu ấy sao lại đến khu nhà cũ này.

Giang Tư Dực bảo chỉ tình cờ đi ngang qua.

Đúng là trùng hợp.

Camera cũng vừa được sửa xong.

Cậu ấy cứu tôi trong tình cảnh nguy hiểm, hu hu hu.

Nếu không, chắc tôi đã bị Tuyết Thuần – cô nàng “trà xanh” – hãm hại mất rồi.

Móng tay cô ta vừa dài vừa nhọn, bây giờ cằm tôi vẫn còn đau.

Tôi xoa cằm, không nhịn được mà “xì” một tiếng.

“Sao thế?”

“Hồi nãy cô ta bóp mạnh quá.”

“Để tôi xem.”

Giang Tư Dực cúi người, ánh mắt trầm xuống, ngón tay nhẹ nhàng nâng cằm tôi lên, nhìn kỹ.

Gương mặt đẹp trai của cậu ấy phóng to trước mắt tôi, làm tôi chóng hết cả mặt.

Mùi hương ngọt mát gần kề làm tôi tay chân bủn rủn, đầu óc quay cuồng.

“Chỉ xước da chút thôi.”

Cậu ấy khẽ nhíu mày, dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm vào.

Hơi thở tôi nghẹn lại, tim như ngừng đập vài nhịp.

“Tôi… tôi sẽ tự bôi thuốc, tôi về trước đây.”

Tôi lắp bắp nói xong, quay đầu bỏ chạy.

Tiếng côn trùng trong đêm hè yếu ớt nhưng réo rắt, như một bản giao hưởng kỳ lạ mà mê hoặc.

Tim tôi đập thình thịch, như có trống trận gõ trong lồng ngực.

21

Chạy một mạch về ký túc xá, mặt tôi nóng bừng.

Tôi vội vàng rửa mặt rồi leo lên giường, vừa nằm xuống đã nhận được tin nhắn từ Giang Tư Dực.

Cậu ấy bảo rằng chưa kịp nói với tôi lúc nãy: thầy hiệu trưởng đã đồng ý tổ chức lễ hội âm nhạc, còn muốn gặp tôi.

Tôi xóa xóa gõ gõ, cuối cùng cắn môi gửi lại một sticker thỏ con dễ thương kèm chữ “Được ạ.”

Bên kia rất nhanh trả lời bằng sticker chú chó nhỏ tặng hoa lần trước.

Tôi nằm lăn lộn trên giường, úp mặt vào gối để che đi nụ cười ngốc nghếch.

Hôm sau, tan học xong, tôi run run gõ cửa phòng hiệu trưởng.

Thầy hiệu trưởng là một ông cụ tinh thần minh mẫn, đang ngồi uống trà trên ghế sofa.

Thấy tôi bước vào, thầy niềm nở bảo tôi ngồi, rồi liên tục khen ngợi việc tôi thành lập ban nhạc.

“Hoạt động ngoại khóa của trường nhiều nhưng cũng chỉ là những cái cũ kỹ lặp đi lặp lại.”

“Lễ hội âm nhạc này hay đấy, tôi có tìm hiểu, không khí rất sôi động!”

Không ngờ hiệu trưởng lại thân thiện đúng như Giang Tư Dực nói, tôi dần thả lỏng trái tim đang hồi hộp.

“Nói thật nhé, hồi trẻ tôi cũng từng muốn làm ca sĩ.”

Đang nói, thầy bỗng thay đổi giọng điệu, có chút tiếc nuối.

“Em Lâm này, cho tôi tham gia lễ hội với được không? Tôi cũng muốn hát.”

Tôi lập tức gật đầu đồng ý.

“Vậy để tôi hát mở màn, ban nhạc các em biểu diễn cuối nhé.”

Thầy hiệu trưởng hào hứng, bắt đầu sôi nổi lên kế hoạch.

“Dạo này hình như đang hot bài gì có chữ ‘mận’ ấy, đài phát thanh cứ phát suốt. Nghe ngọt đến mức bệnh tiểu đường của tôi cũng muốn tái phát.”

“Ume Tử Giang?”

“Đúng rồi, bài đó! Tôi hát bài này được không?”

Thầy đập đùi một cái, cười vui đến híp cả mắt.

Tôi tưởng tượng ra cảnh đó, cảm thấy chắc sẽ “bùng nổ” lắm, nên gật đầu mạnh:

“Được, chắc chắn được.”

Ủng hộ những thanh xuân không bao giờ lụi tàn!

22

Lễ hội âm nhạc được ấn định tổ chức sau nửa tháng.

Các khoa tranh nhau từng suất biểu diễn, và ban nhạc chúng tôi chỉ được phép hát một bài, nhưng tôi vẫn rất hài lòng.

Đây là lần đầu tiên Lạnh Lẽo Như Thỏ được biểu diễn, mọi người đều cực kỳ coi trọng.

Chúng tôi chọn lại bài hát để cover, phối lại cho sôi động hơn, rồi dồn sức tập luyện chăm chỉ.

Còn Lương Dịch Châu, không biết phát điên cái gì, cứ tan học lại chặn cửa lớp để xin quay lại.

Tôi mỉa mai cậu ta hai câu, cậu ta sợ quá không dám đến nữa.

Rồi cậu ta lại đổi hết số này đến số khác để nhắn tin cho tôi.

Bảo rằng mình đã biết lỗi, đã dứt khoát với Tuyết Thuần rồi, xin tôi một cơ hội.

Tôi chẳng thèm thu hồi rác.

Cậu ta nhắn một cái, tôi chặn một cái.

Tôi và Giang Tư Dực cũng bắt đầu nói chuyện thường xuyên hơn.

Hầu hết là cậu ấy chủ động.

Nào là chú mèo vàng của trường ăn một mạch hết một lon rưỡi đồ hộp, cây sen đá trong phòng cậu ấy nở hoa, hay có một con bướm đáp lên vai cậu ấy…

Những chuyện nhỏ nhặt thú vị, cậu ấy đều chia sẻ với tôi.

Còn tôi, chẳng có gì thú vị để chia sẻ lại.

Ngoài mấy trăm sticker tổng tài sến súa tôi lưu trong điện thoại.

Tội lỗi, tội lỗi.