Chương 7 - Bị Phát Hiện Khi Trốn Trong Chăn

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

10.

Tôi thật sự không hiểu, Thương Tước rõ ràng là một tổng tài bá đạo, sao lần nào cũng xuất quỷ nhập thần như thế.

Hơn nữa, lần nào cũng đúng lúc anh ta xuất hiện trong những tình huống khó xử, chỉ có tôi và Thẩm Tinh Việt ở riêng.

Tôi giãy giụa muốn đứng dậy, định giải thích:

“Đại ca, không phải như anh nghĩ đâu.”

“Giữa bọn tôi chẳng có gì cả, rõ ràng vừa rồi còn đang đánh nhau…”

Thẩm Tinh Việt lại ôm chặt lấy tôi, sợ Thương Tước không hiểu lầm thì phí.

“Chị à, em nỡ nào đánh chị chứ? Rõ ràng là chị đang đánh em!”

Rồi giả vờ lỡ miệng, quay sang Thương Tước:

“Đại ca, anh đừng hiểu lầm, vừa rồi chị tức em, bắt em đền cho chị một cây xúc xích thôi!”

Thương Tước nghe xong như thể vừa nghe chuyện gì kinh khủng.

Anh quát lớn:

“Đủ rồi!”

“Thẩm Tinh Việt, thu dọn đồ đạc, lập tức rời khỏi nhà họ Thương!”

Ánh mắt Thẩm Tinh Việt thoáng lạnh, nhìn về phía Thương Tước có chút tổn thương:

“Anh muốn đuổi tôi đi?”

Thương Tước nghiêm giọng:

“Cậu vốn dĩ đâu phải người nhà họ Thương. Giờ lại gây ra chuyện này, cậu bảo tôi giữ cậu thế nào?”

“Chuẩn bị đi, tối nay tôi cho người đưa cậu lên chuyên cơ, tiễn thẳng về với ba mẹ cậu!”

Thấy Thương Tước nói thật, Thẩm Tinh Việt hoảng hốt:

“Em không đi! Đừng hòng đuổi em!”

“Anh tưởng em không biết anh đang nghĩ gì à?”

“Chị, chị nói gì đi chứ! Chẳng lẽ chị nhìn anh ấy bắt nạt em như thế sao?”

“Tôi… tôi biết nói gì đây?”

Giây phút đó, tôi thật sự bất lực như một người đàn ông bị ép vào đường cùng.

Thẩm Tinh Việt siết chặt tay tôi, ánh mắt cầu khẩn:

“Nói chị cũng thích em đi, nói chị muốn ở bên em, đừng rời xa em!”

Tôi vẫn chẳng hiểu nổi:

“Tôi… tại sao tôi phải thích cậu chứ?”

Tôi thừa nhận Thẩm Tinh Việt đẹp trai, kiểu mặt non nớt mà các chị gái đều thích.

Nhưng chỉ cần nghĩ đến việc cậu ta ăn mất một rưỡi cây xúc xích của tôi, còn hại tôi bị Thương Tước mắng, tôi tuyệt đối không thể tha thứ!

Thấy tôi phũ phàng quá mức, Thẩm Tinh Việt diễn không nổi nữa, vỡ vai thỏ trắng đáng thương, lập tức lật mặt.

“Con mẹ nó! Thương Nguyệt, cô đúng là đàn bà không có chút lương tâm nào!”

“Cô không thích lão tử, thế cô ngồi trên người lão tử làm gì?”

“Sờ cũng để cô sờ, cưỡi cũng để cô cưỡi, giờ cô nói không thích lão tử?”

Thương Tước suýt phát điên, gào lên:

“Đủ rồi, tôi nói đủ rồi! Hai đứa mày… coi anh đây là người Nhật hả?”

“Người đâu! Mau đưa cậu chủ họ Thẩm đi cho tôi!”

Biểu thiếu gia với tiểu thư kế có tư tình, đặt vào thời cổ thì chắc chắn bị trói nhốt vào lồng heo.

Tôi đã chuẩn bị tinh thần bị Thương Tước đuổi khỏi nhà họ Thương.

Ai ngờ, người bị đuổi lại là Thẩm Tinh Việt.

Cậu ta bị đưa lên chuyên cơ của Thương Tước trong đêm, vung tay áo mà chẳng vương chút bụi trần.

Tôi lo cậu ta nửa đường bỏ trốn, nên trốn bên ngoài lén theo dõi.

Quả nhiên, Thẩm Tinh Việt đúng là tai họa, toàn bộ hình tượng “người tốt” của tôi đều bị cậu ta phá sạch.

Không ngờ lại bị cậu ta phát hiện.

Cậu ta chộp lấy tôi, hôn một cái thật mạnh, bốn năm tên vệ sĩ kéo cũng không ra.

Tôi cảm giác lưỡi mình sắp bị cậu ta cắn đứt.

Thương Tước tức đến chửi ầm lên:

“Thẩm Tinh Việt, dừng lại ngay!”

“Nó là chị của cậu!”

Tôi vội vàng đính chính:

“Là chị họ, chị họ thôi.”

Thương Tước nghiến răng:

“Tình hình thế này rồi, cô còn bênh nó được à?”

“…”

Tôi còn biết nói gì nữa?

11.

Thẩm Tinh Việt bị đưa ra nước ngoài du học.

Còn tôi thì được Thương Tước bỏ tiền nhét vào Thẩm Đại – ngôi trường đại học top đầu trong nước.

Nghe nói, anh ta thậm chí còn quyên góp hẳn một tòa nhà thí nghiệm để đổi lấy chỗ cho tôi vào khoa Triết học.

Rất… triết học thật.

Ban đầu tôi chẳng muốn đi, nhưng nghĩ đến việc đi học có thể ăn cơm căn-tin, lại còn được trốn trong ký túc xá ăn mì gói, thế là tôi đồng ý luôn.

Đừng mắng tôi, tôi đúng là chẳng có tiền đồ gì hết.

Mà thật ra, nếu tôi có chút tiền đồ thì cũng không đến nỗi chẳng có tí nào.

Sau khi Thẩm Tinh Việt đi, bộ ga giường lụa tơ tằm bốn món tôi đặt online cho Thương Tước cũng vừa được giao đến.

Nhân lúc anh không có nhà, tôi lén thay cho anh.

Hôm sau, Thương Tước đi làm, cả ngày mặt đen như mây giông.

Dọa đám nhân viên dưới quyền không ai dám thở mạnh.

“Lạ ghê, hôm nay mặt Tổng giám đốc Thương sao lại đen thế?”

“Có ai chọc giận anh ấy à?”

“Không đâu, mấy dự án công ty vẫn chạy ổn mà.”

“Tôi nghe nói tiểu thư nhà họ Thương và thiếu gia nhà họ Thẩm lén gặp nhau, bị Tổng giám đốc bắt quả tang. Giờ bên ngoài còn đồn thiếu gia nhà họ Thẩm thật ra là con riêng của lão Thương tổng với em vợ…”

Tối về, Thương Tước đi tắm.

Vừa thoa sữa tắm xong, anh phát hiện trên người chảy xuống toàn… nước đen.

Anh tức đến mức chẳng giữ nổi hình tượng, gào ầm lên gọi tên tôi.

“Thương Nguyệt! Có phải em không vừa lòng chuyện anh đưa Tinh Việt đi, nên cố tình sự trả thù anh không???”

“Em có thể hiểu cho khổ tâm của anh không? Giữa hai đứa em vốn dĩ không thể ở bên nhau!”

Oan cho tôi quá!

Thẩm Tinh Việt thần kinh như thế, Thương Tước đưa cậu ta đi tôi còn phải cảm ơn anh ấy chứ!

Nhưng Thương Tước cứ nghĩ tôi một lòng một dạ với Thẩm Tinh Việt.

“Nguyệt Nguyệt ngoan, em có thể chọn bất kỳ ai, chỉ trừ nó.”

“Anh làm vậy, tất cả đều là vì em!”

Anh có phải thật sự “vì tôi” không thì tôi không biết.

Nhưng anh đối xử với tôi thì thật sự rất tốt!

Không chỉ quyên góp cho tôi một suất vào trường đại học, còn mua hẳn một căn hộ gần trường cho tôi ở.

Chỉ để tôi không phải ở nhà chịu cảnh bị mẹ bỏ đói, không cho cơm ăn.

Thấy Thương Tước kiên quyết phản đối tôi và Thẩm Tinh Việt, tôi thề son sắt:

“Anh yên tâm, em chắc chắn sẽ nghe lời anh!”

Thương Tước hài lòng xoa đầu tôi:

“Vẫn là em hiểu chuyện, không giống cái thằng nhãi thối tha kia, hừ!”

Hôm đó, tôi đang ngồi chồm hổm trong căn hộ sinh viên Thương Tước mua cho, ăn mì gói.

Bỗng nghe tiếng gõ cửa.

“Ai vậy?”

Tôi húp thêm ngụm nước mì, nuốt một miếng nữa, rồi mới lười biếng đi mở cửa.

Vừa mở cửa, tôi liền hối hận.

Muốn đóng lại thì đã muộn rồi.

Đôi chân dài của Thẩm Tinh Việt mạnh mẽ chặn cửa, một phát đẩy tôi lùi vào trong.

Tôi bị đẩy lùi mấy bước, cậu ta sập cửa sau lưng, khóa cái “rầm”.

“Chị à, ba năm không gặp, chị sống thoải mái ghê nhỉ!”

“Ồ, bò hầm cà chua vị truyền thống, chị vẫn thích cà chua như trước.”

Tôi vốn định hỏi: “Sao cậu về rồi?”

Nghe câu đó, tôi ngẩn ra:

“Sao cậu biết?”

Thẩm Tinh Việt liếc nhìn tôi, vô thức liếm môi:

“Hôm đó tôi đã nếm qua rồi.”

“Thật là đau lòng. Cứ tưởng chị khóc vì tôi, ai ngờ chị lại lén bôi nước cà chua lên lưng tôi.”

Nghe vậy, mặt tôi nóng bừng:

“Tôi… tôi không cố ý.”

“Hơn nữa, tôi là để cứu cậu đó!”

“Nếu không nhờ tôi, cậu đã rơi xuống ngã chết từ lâu rồi!”

Thẩm Tinh Việt bật cười khẽ:

“Nếu không có chị, tôi cũng đâu bị Thương Tước tống ra nước ngoài.”

“Chị có biết ba năm qua tôi sống thế nào không?”

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)