Chương 2 - Bí Mật Trong Phòng Thay Đồ
6
Cậu sao?
Miệng tôi há to đến mức có thể nuốt trọn một quả trứng.
Cảnh sát đứng ra hòa giải, nói đó là chuyến dã ngoại do trường tổ chức, xe không đủ nên mới thuê xe ngoài.
Tôi hỏi: “Vậy cô gái tóc đen dài, người gầy yếu, bụng lại phồng lên, đứng còn không vững thì sao?”
Họ nói đó là con gái của cậu tôi, ăn quá nhiều, lại say xe nên mới xuống xe.
Tôi không tin. Đó là lý do sao?
Đó mà là lý do được à!
Cha tôi nghe thấy tôi chất vấn thì sắc mặt càng lúc càng giận dữ.
Tôi đem tất cả những gì mẹ nói kể lại với cảnh sát.
Cuối cùng, cha xông tới định đánh tôi, gào lên: “Nói bậy! Ai nói với mày chuyện này!”
Tôi cũng hét lớn: “Là mẹ nói!”
Ông lập tức khựng lại, mặt tái nhợt: “Mẹ mày chết lâu rồi.”
7
Tôi quay đầu lại — mẹ biến mất rồi!
Bà vẫn luôn đi cùng tôi cơ mà!
Đầu tôi ù ù, da gà nổi khắp người.
Cha lập tức kéo tay tôi, chạy lên gác mái, quỳ trước tượng Phật.
Vừa quỳ vừa lẩm bẩm: “Bồ Tát ơi, xin phù hộ cho chúng con bình an.”
Ông khấn khắp nơi, lại thắp ba nén hương, gương mặt đầy vẻ thành kính.
Khói hương mịt mù, cay đến nỗi mắt tôi ướt.
Tôi ngẩng đầu — trên bàn thờ đặt chính là bài vị của mẹ.
Nỗi sợ hãi tràn ngập khắp lồng ngực.
Vậy thì người đã ở bên tôi hôm nay… là cái gì?
Cha tôi thở dài, vẻ mặt mệt mỏi: “Có lẽ anh con bị mẹ con hại chết.”
Cái gì!
Cơn chấn động mạnh khiến đầu tôi choáng váng.
“Bà ta bị tai nạn xe vào ngày trước khi anh con chết. Cảnh sát báo tin đến nhận dạng, trong nhà xác… khuôn mặt mẹ con toàn máu, nát bấy, ta không dám nói với con. Bác sĩ nói tinh thần con yếu, ta sợ con chịu thêm kích động.”
Tôi nhìn chằm chằm vào bài vị của anh trai, mắt cay xè.
Nhưng đồng thời cũng thở phào nhẹ nhõm.
Người anh trai luôn vui vẻ, người anh tốt nhất trong lòng tôi — chắc chắn không phải kẻ bệnh hoạn thích nhìn trộm.
Nhưng thì sao chứ, anh ấy sẽ không bao giờ quay lại nữa.
Cha rắc máu chó đen khắp phòng tôi, mùi tanh nồng nặc.
Ông nói tôi là con gái duy nhất còn lại, tuyệt đối không thể xảy ra chuyện.
Lúc ăn cơm, ông cứ bắt tôi ăn đậu đen, nói để trừ tà.
Đêm đến, tôi lo lắng đến không ngủ được.
Tôi nghe thấy tiếng động ngoài cửa sổ, giống như tiếng móng tay dài cào lên bảng đen, chói tai rợn người.
Bỗng cửa sổ bật mở, một người phụ nữ tóc đen xõa dài bò vào.
Da đầu tôi tê dại.
Tôi co người lại, chui đầu vào chăn, nín thở.
Rõ ràng có bàn tay kéo tấm chăn của tôi lên.
Sợ quá! Sợ đến chết được!
“Con mở mắt ra, đừng sợ.”
Là giọng của “mẹ”.
Bà vẫn mặc chiếc váy vàng cam đó.
Khuôn mặt bà không có máu.
Bà nói hai ngày nay không thấy tôi đâu, còn bảo chiếc xe van màu đen mà cha ngồi bị tai nạn rồi!
Bà nói cha chết rồi! Đầu bị vẹo sang một bên. Bà rất vui, gương mặt tràn đầy khoái cảm điên dại, lẩm bẩm rằng cuối cùng cũng báo được thù cho con trai.
Tôi sợ đến tim như sắp nổ tung.
Bà đang nói dối!
Rõ ràng bà mới là người đã chết!
Tôi bò dậy khỏi giường, toàn thân run rẩy, ngã nhào xuống đất.
Cố gắng chống người lên, định chạy ra ngoài.
Bà túm lấy tôi, hoảng loạn nói không được ra, ra ngoài sẽ bị giết, giống như anh trai bị giết vậy!
Tôi dùng hết sức đẩy bà ra, bò về phía cửa.
Chạm tay xuống đất, tôi chợt phát hiện — thiếu cái gì đó.
Không có máu chó! Trên sàn không có máu chó!
8
“Cha mày chết rồi! Người chết đi thì mũi chân nhón lên đấy!” bà gào.
Tôi quay đầu, qua khe cửa vừa khéo thấy ống quần của cha.
Đầu ngón chân ông thật sự nhón lên, dáng đi kỳ dị.
Tay chân cùng nhấc, cổ lại vẹo sang một bên.
Lưng tôi toát đầy mồ hôi lạnh, toàn thân run cầm cập.
Ông đột ngột quay đầu, cổ xoay trọn 180 độ, thân thể không hề động, ánh mắt quỷ dị đối diện với tôi.
Mẹ đẩy mạnh tôi ra.
Trong khoảnh khắc đó, ông lao đến, hung dữ đập cửa, “Bốp! Bốp! Bốp!”
Âm thanh vang dội, tôi giật mình lùi vài bước.
Mẹ mở cửa sổ, kéo mạnh tôi nhảy xuống.
Chúng tôi rơi xuống vườn phía sau nhà, dưới chân là bùn đất ướt nhão.
Mẹ nói bà biết mộ của cha ở đâu, phải đốt mộ thì mới giết được ông.
Xung quanh tối đen, gạt cỏ dại ra mới thấy được ngôi mộ.
Sau một hồi lục lọi, cuối cùng cũng tìm thấy.
Trên bia ghi rõ tên cha tôi — Ngô Quốc Thanh — ngày mất là hai ngày trước.
Tôi chết lặng.
Mẹ đưa tôi can xăng, tôi khóc mà đổ lên mộ.
Ngay lúc tôi bật bật lửa, một cơn gió lạnh ập đến, thổi tắt ngọn lửa trên tay.
Tôi cúi xuống, che lửa bằng tay, đột nhiên nhận ra mình không đi giày.
Theo phản xạ, tôi nhìn xuống chân mẹ — bà cũng không đi giày.
Nhưng mũi chân bà lại nhón lên!
Tôi ngẩng đầu — bà đang cười, khóe miệng rách toác đến tận đuôi mày: “Cuối cùng con cũng phát hiện ra rồi à!”
Cú sốc kinh hoàng khiến tôi quên cả chạy.
Chân tôi như bị đổ chì, không sao nhúc nhích nổi.
Miệng bà chảy ra máu tươi đặc quánh, móng tay đỏ rực vươn về phía tôi.
Tôi thở gấp, cảm giác bụng căng tức — “bụp!”
Một luồng gió lạnh lùa qua.
Tôi chỉ có một ý nghĩ — tôi phải sống!
Chạy!
Gió đêm quất vào mặt, tôi điên cuồng chạy.
Một bước hụt, tôi ngã nhào xuống hố bùn.
Mở mắt ra — tôi lại trở về phòng mình, nằm trên giường!
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ “cộc, cộc, cộc”.
Tiếng gõ như sấm nổ bên tai.
Màng nhĩ như sắp rách ra.
Cửa bật mở — “cha” lao vào.
Tôi bật dậy, mở cửa sổ định nhảy xuống.
Một đôi tay túm chặt lấy tôi từ phía sau.
“A!” Tôi hét lên, “Con không muốn chết đâu!”
“Không muốn chết mà lại nhảy nhà!”
Tôi sững người, nhìn xuống — đây là tầng sáu!
Tôi luôn ở tầng sáu cơ mà!
9
Tôi khóc òa, ôm chặt chân cha.
Thì ra cha chưa chết, vừa mừng vừa sợ.
Cha cũng ngồi xuống, nhìn tôi đầy thương xót: “Phan Phan, có chuyện gì vậy, nói với cha đi con.”
Tôi đưa tay chạm cổ ông — vẫn bình thường.
Cha lau nước mắt, nghẹn ngào hỏi rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì.
Tôi nói: “Cha ơi, con mơ thấy mình không đi giày.” Rồi bật khóc nức nở.
Sắc mặt cha nghiêm lại, chưa từng thấy ông trông nghiêm trọng đến vậy: “Cha biết rồi.”
Tôi không kìm nổi nữa, òa khóc: “Con còn đánh rắm… mùi đậu đen nữa…”
Ông xoa đầu tôi, dắt tôi lên gác mái.
Điện thoại reo — là cảnh sát.
Họ nói giày của anh trai sắp được gửi đến, nhờ gia đình tự xử lý.
Tôi thấy ngực nặng trĩu, khó thở.
Mười mấy phút sau, vài đạo sĩ mặc áo vàng lên gác mái, mỗi người cầm một lá bùa, xếp thành vòng tròn, giữa đặt một chậu lửa, rồi ném bùa vào trong.
Họ nói ngọn lửa này không được tắt, phải cháy suốt hai ngày.
Hai ngày sau mới có thể dùng lửa đó để thiêu vật kia.
Còn dặn tôi có thể đi ngủ, nhưng trước khi ngủ phải đặt kéo dưới gối.
Giày cạnh giường phải đặt một chiếc xuôi, một chiếc ngược.
Như vậy mới tránh được ác mộng, gặp dữ hóa lành.
Tôi nhớ lại cơn ác mộng đêm qua vẫn còn run rẩy.
Cha bảo tôi đừng sợ, cứ ngủ đi, họ sẽ canh ngoài cửa.
Cảnh sát lại gọi, bảo tôi xuống lấy giày.
Cha nói để ông xuống lấy.
Tôi bắt đầu thấy bất an, bên ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng móng tay cào bảng đen.
Tôi bật dậy, chạy xuống tìm cha.
Từ xa, thấy ông đã nhận giày, đế giày quả nhiên có dính bùn.
Tôi hỏi phải xử lý thế nào, ông nói đem đốt đi.
Một cơn đau nhói vô cớ dâng lên trong ngực.
“Cha ơi, giày của anh… cho con được không?”
Cha do dự một lúc, rồi cũng đưa cho tôi.
Bọn họ ra ngoài hết rồi.
Ngoài cửa sổ lại vang lên tiếng móng tay rít trên bảng.
Tôi cắn chặt môi, không dám ngủ, cũng không ngủ nổi.
Tôi bật đèn bàn.
Dưới ánh sáng, những mảnh giấy vụn thu hút ánh nhìn tôi.
Là mảnh giấy cha đã xé!
Hoàn toàn không phải tem giá!
Ghép lại — vẫn là chữ viết của anh trai: “Đừng tin người đàn ông bên cạnh em, đừng ăn thứ người khác đưa!”
Mặt tôi trắng bệch, đầu ngón tay run run.
Một cảm giác rùng rợn như đinh ghim vào tim tôi.
Tôi run rẩy hất tung những mảnh giấy trắng, chúng bay tứ tán, ngay cả đôi giày cảnh sát mang đến cũng bị tôi hất xuống đất.
Trong giày lại rơi ra một tờ giấy khác, vẫn lấm bùn — nét chữ của anh: “Hắn không phải cha em.”
Ngoài cửa vang lên tiếng gõ cửa.