Chương 6 - Bí Mật Thịt Gà
QUAY LẠI CHƯƠNG 1:
6
Nhưng Đoá Đoá còn nhỏ quá, mẹ ở nhà chăm em cũng mệt… Hay là… em nghỉ thêm ba tháng, hoặc nửa năm?
Chờ con cứng cáp hơn, mẹ chăm sẽ dễ hơn, rồi em hẵng đi làm?
Còn tiền nong thì em đừng lo, đã có anh.”
Lại là thái độ cố dàn xếp, dĩ hòa vi quý.
Anh ở cách tôi hàng vạn cây số, làm sao hiểu những gì đang diễn ra ở đây?
Tôi siết chặt điện thoại, nhìn khuôn mặt không giấu nổi vẻ đắc ý của mẹ chồng, tim tôi lặng xuống từng chút.
Tôi im lặng vài giây, cuối cùng nhẹ nhàng đáp:
“Vâng, để em nghĩ thêm.”
Tôi chọn tạm thời nhún nhường, không muốn cãi nhau qua điện thoại một cách vô nghĩa.
Nhưng sự “tâm lý” lần này của mẹ chồng chỉ duy trì được chưa đầy một tuần.
Một buổi chiều, điện thoại bàn ở nhà bỗng reo vang.
Bà bắt máy. Mới nghe vài câu, sắc mặt bà đã thay đổi, giọng run rẩy:
“Cái gì?! Ngã à? Có nặng không? Ừ ừ… tôi… tôi về ngay!”
Bà vội vã chạy đến trước mặt tôi, khuôn mặt đầy hoảng hốt:
“Diên Diên! Bố… à không, ông nội của Đoá Đoá ở quê bị ngã gãy chân!
Nghe nói nặng lắm!
Mẹ phải về gấp xem thế nào! Ở nhà chỉ còn con thôi đó!”
Chưa kịp nghe tôi phản hồi, bà đã hấp tấp thu dọn vài món đồ, hành động nhanh đến chóng mặt.
Chưa đầy nửa tiếng sau, bà đã kéo vali rời khỏi nhà như một cơn gió, để lại tôi và Đoá Đoá – bé con mới chỉ đầy tháng ít ngày.
Tiếng cửa khép lại, cả căn nhà chìm trong sự yên lặng đến rợn người.
Dường như Đoá Đoá cũng cảm nhận được không khí thay đổi, bắt đầu quấy khóc.
Tôi nhìn căn phòng khách trống trải, rồi cúi xuống nhìn con gái nhỏ vẫn còn ngơ ngác trong lòng, cảm giác kiệt sức và cô đơn như sóng lớn nhấn chìm tôi.
Tìm việc ư?
Bây giờ ngay cả ăn cơm, đi vệ sinh cũng phải tranh thủ từng phút từng giây.
Tôi mới hiểu rõ thế nào là “kiệt sức tinh thần”.
Kế hoạch đi làm lại đành tạm gác thêm lần nữa.
Lúc này, chỉ còn tôi và cô con gái bé bỏng chưa biết gì.
Từ sau khi mẹ chồng Trương Ảo Mai về quê “chăm chồng bị ngã gãy chân”, tôi một mình chăm Đoá Đoá, ngày nào cũng như rơi vào một cơn lốc.
Giấc ngủ bị cắt vụn thành từng mảnh.
Ăn uống thì vội vàng nuốt vài thìa cháo nguội.
Thể lực suy kiệt đến mức cạn sạch.
Trong tình trạng hỗn loạn đó, tôi chẳng còn tâm trí để để ý điều gì khác.
Cho đến vài ngày sau, Đoá Đoá hiếm hoi ngủ được một giấc dài.
Tôi gắng gượng đứng dậy, định tranh thủ sắp xếp lại đống đồ trẻ con cất trong tủ từ trước.
Khi kéo ngăn kéo đầu giường ra, tôi khựng lại.
Chiếc hộp gỗ thông đựng trang sức, nằm sâu bên trong ngăn kéo… đã không còn ở đó.
Tim tôi thắt lại.
Một linh cảm xấu trào lên trong ngực.
Tôi lập tức lục tìm chiếc hộp giấy cứng từng đựng thuốc lá — cái hộp tôi dùng để cất giữ một phần tiền mặt mà Dương Kiếm gửi về.
Chiếc hộp vẫn còn, nhưng bên trong trống rỗng.
Mồ hôi lạnh túa ra tức thì.
Trong hộp trang sức có ba món vàng cưới của tôi, cả bộ nữ trang bằng vàng mà cậu mợ mua thêm để tặng tôi khi kết hôn.
Quan trọng nhất là quà của người thân trong tiệc đầy tháng của Đoá Đoá — mấy chiếc khóa vàng nặng trĩu, vài đôi vòng tay nhỏ xinh bằng vàng, và cả những hạt vàng nhỏ đựng trong túi gấm.
Tất cả cộng lại, giá trị chắc chắn vượt quá 100 triệu.
Thêm vào 20 triệu tiền mặt nữa — tổng cộng là 120 triệu.
Một nỗi hoảng loạn tột độ siết chặt lấy tôi.
Nhà bị trộm sao?
Nhưng cửa nẻo đều còn nguyên vẹn.
Chẳng lẽ… là mẹ chồng?
Vài ngày trước khi bà rời đi, đúng là có lấy lý do “giúp tôi tổng vệ sinh” mà vào phòng tôi dọn dẹp không ít lần.
Bà còn luôn chê tôi bày đồ lộn xộn, bảo tôi không biết sắp xếp, không biết lo toan.
Tôi ôm lấy tia hy vọng cuối cùng, bấm gọi cho mẹ chồng Trương Ảo Mai.
Điện thoại đổ chuông rất lâu mới có người bắt máy, âm thanh nền khá ồn, dường như đang có ai đó nói chuyện.
“Mẹ ơi, con bị mất đồ.”
Tôi cố giữ giọng bình tĩnh.
“Cái hộp gỗ nhỏ trong ngăn tủ đầu giường của con, với cả hộp giấy đựng thuốc lá — mẹ dọn dẹp giùm con hôm trước có thấy để ở đâu không ạ?”
Bên kia im lặng mấy giây, rồi giọng mẹ chồng vang lên, cố ý lơ ngơ và thản nhiên:
“Hộp trang sức? Hộp gỗ nào cơ?
À… cái hộp cũ nát nhỏ xíu đó hả? Bên trong còn có gì à?
Trời ơi! Vậy chắc mẹ… chắc mẹ vứt đi rồi!”
Giọng bà nhẹ hều như thể vừa vứt một bịch rau héo.
“Hôm đó dọn nhà, mẹ thấy cái hộp đó cũ kỹ, bẩn thỉu, để trong ngăn tủ chiếm chỗ, mẹ tiện tay dọn luôn rồi.
Con mất gì thế? Đắt lắm à?”
Câu “đắt lắm à” cuối cùng ấy, trong giọng bà mang theo chút dò xét… và một thoáng chột dạ?
Máu trong người tôi lập tức dồn lên não, tay siết chặt điện thoại đến trắng bệch các đốt ngón tay.