Chương 2 - Bí Mật Sau Cánh Cửa
Hơn nửa tháng trôi qua vào một buổi sáng đầy nắng, tôi lấy hết can đảm, chầm chậm bước đến cửa phòng ngủ của Giang Việt Hoán.
Do dự suốt ba phút, cuối cùng tôi cũng gõ cửa.
Cánh cửa từ từ hé mở, để lộ một khe nhỏ, bên trong lại là một con mắt đen láy lạnh lẽo đang nhìn tôi.
“Có chuyện gì?”
Giọng anh ta trầm thấp, giống hệt giọng điệu trong mơ, ngay trước khi ra tay giết người.
Tôi run rẩy cả hai chân, đầu óc trống rỗng, lời định nói bỗng quên sạch.
Mãi một lúc sau, tôi mới lắp bắp thốt ra: “Chào… chào anh.”
Anh ta im lặng nhìn tôi.
Tôi cố gắng giữ bình tĩnh: “Dạo này không thấy anh đâu, cứ tưởng anh ra ngoài rồi.”
“Không, tôi vẫn luôn ở đây.” Anh ta đáp.
Anh ta vẫn luôn ở đây!
Trong đầu tôi vang lên một tiếng hét không lời.
“Vậy… sao anh không ra ngoài chút nào?”
“Ra ngoài làm gì?”
Tôi nghẹn họng, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ở lì trong phòng cả ngày, không thấy bí bách sao?”
Anh ta lắc đầu.
Tôi nói: “Ra ngoài hít thở không khí một chút cũng tốt mà.”
Anh ta lại lắc đầu.
Tôi thử dụ anh ta ra ngoài, muốn nhìn rõ mặt mũi anh ta, cũng như xem trong phòng có chất đầy xác người không.
Nhưng Giang Việt Hoán thà chết cũng không chịu bước ra.
Anh ta càng như vậy, tôi càng thấy sợ.
Đang không biết phải làm sao, anh ta bỗng nhỏ giọng nói: “Có thể… đừng nói chuyện với tôi nữa được không?”
Tôi: “Hả?”
Anh ta lúng túng: “Tôi… tôi sợ…”
Tôi: “……”
Tôi: “???”
Dắt chó xong, đi làm mà đầu óc tôi vẫn còn mơ hồ.
Giang Việt Hoán nói anh ta sợ?
Anh ta sợ tôi?
Nếu anh ta sợ tôi, vậy thì tôi không có gì phải sợ nữa.
Chắc là khí thế mạnh mẽ, uy nghiêm của tôi đã khiến anh ta khiếp vía rồi.
Nghĩ đến đây, tôi không khỏi tự đắc, ưỡn ngực ngẩng cao đầu bước vào văn phòng.
Sau đó, lập tức cười tươi như hoa, cung kính đưa tài liệu cho lão sếp hói: “Mời sếp xem qua ạ.”
Lão hói liếc tôi một cái, hừ lạnh, nhận tài liệu rồi phất tay đuổi tôi đi.
Tôi lập tức ngoan ngoãn lượn về chỗ ngồi, gia nhập ngay vào group chat chuyên bóc phốt lão hói, đồng thời thề với lòng, phải nhanh chóng tiết kiệm tiền để nhảy việc, hoặc cùng lắm thì nghỉ ngang cũng được!
3
Từ sau lần nói chuyện đó, tôi không còn gặp ác mộng, cũng chẳng thấy sợ nữa.
Bộ dạng co rúm của Giang Việt Hoán khi nói “tôi sợ” khiến tôi cảm thấy an tâm hơn, chắc chắn anh ta không có gan làm chuyện gì xấu.
Đã vậy, cứ yên ổn sống chung hòa bình thôi.
Tất nhiên, để phòng bất trắc, tôi vẫn mang theo bình xịt hơi cay và dao gấp.
Không còn ám ảnh tâm lý, sáng dậy dắt chó một cách thư thái, lại còn kiếm được 300 tệ, cuộc đời thật dễ chịu.
Một ngày nọ, tôi đang thong dong dắt chó trong khu chung cư.
Con chó vốn luôn ngoan ngoãn bỗng nhiên sủa ầm lên, lao thẳng về phía một quý bà ăn mặc sang trọng.
Thời gian qua nó rất ngoan, nên tôi dần mất cảnh giác.
Vừa mới hơn 7 giờ sáng, khu vườn chung cư vắng tanh, tôi liền thả dây xích, để nó chạy chơi một chút.
Không ngờ chỉ thả ra một lần mà nó lại lao vào người ta!
Đầu tôi như bị ai đó gõ một tiếng “boong”.
“Đường Đường, quay lại ngay!” Tôi hoảng hốt hét lên, vội vàng chạy tới.
Quý bà kia ôm lấy Đường Đường, nhìn tôi với ánh mắt tò mò.
Tạ ơn trời đất, nó chưa cắn ai!
Tôi cuống quýt xin lỗi: “Xin lỗi, xin lỗi! Bà có sao không ạ?”
Bà ấy cười nhẹ: “Không sao đâu.”
Tôi đổ mồ hôi, nhanh chóng bế con chó về, cột lại dây xích, nghiêm khắc răn dạy: “Không được chạy lung tung, không được cắn người, hiểu chưa?”
Đường Đường sung sướng vẫy đuôi với tôi.
“Con chó này… có vẻ rất thân với cô nhỉ.”
Quý bà nhìn tôi từ đầu đến chân, cười đầy ẩn ý.
Tôi gật đầu: “Đúng vậy, ngày nào tôi cũng dắt nó đi dạo, đương nhiên là thân rồi.”
Đôi mắt bà ấy sáng lên: “Ngày nào? Sáng sớm?”
Tôi gật đầu: “Đúng vậy, sáng dậy là dắt nó đi luôn.”
Quý bà bỗng dưng phấn khích: “Dắt lâu chưa?”
Tôi áy náy vì chuyện vừa rồi, nên ai hỏi gì cũng thành thật trả lời: “Cũng được hai tháng rồi… Bà chắc chắn không sao chứ?”
Bà ấy cười rạng rỡ như một bông hoa: “Không sao, không sao… Chỉ có một mình cô dắt à? Ba của nó đâu?”
Tôi thuận miệng đáp: “Chắc vẫn còn ngủ.”
Nụ cười của quý bà càng rộng: “Ồ, vẫn đang ngủ à, vất vả cho cô rồi, sáng nào cũng phải dậy sớm dắt chó.”
Tôi ngơ ngác: “Hả? Cũng không vất vả lắm đâu ạ.”
Dù sao thì cũng là 300 tệ một giờ mà.
Quý bà vui vẻ rời đi.
Tôi cẩn thận dắt chó đủ một tiếng rồi mới quay về căn hộ của Giang Việt Hoán.
Vừa nhốt con chó lại vào chuồng, chuẩn bị rời đi, điện thoại tôi bỗng reo lên.
Rút ra xem, trên màn hình hiện lên hai chữ: Giang tiên sinh.
Tôi: “……”
Tôi im lặng nhìn về phía cửa phòng ngủ.
Vừa nãy con chó gây ầm ĩ như vậy, chắc chắn anh ta đã nghe thấy, biết tôi vừa dắt chó về.
Đã ở cùng một căn hộ, sao còn phải gọi điện thoại chứ?
Anh ta mắc chứng sợ xã giao đến mức này luôn sao?
Tôi điều chỉnh lại vẻ mặt, ấn nút nhận cuộc gọi: “Giang tiên sinh?”
Anh ta nói: “Mẹ tôi đã đến.”
Tôi đầy dấu chấm hỏi trong đầu. Mẹ anh ta đến thì liên quan gì đến tôi?
Anh ta tiếp tục giải thích: “Bà ấy hiểu lầm cô là bạn gái tôi.”
Tôi sững sờ: “Bà ấy đã gặp tôi?”
“Ừ, sáng nay.”
Sáng nay?
Tôi lập tức nhớ đến quý bà sang trọng lúc sáng, bừng tỉnh ngộ.
Hóa ra đó chính là mẹ Giang Việt Hoán.
Anh ta bình thản nói tiếp: “Bà ấy cứ ép tôi kết hôn, tôi thấy phiền quá nên nói cô là bạn gái tôi.”
Tôi: “Hả??”
Anh ta hỏi: “Cô có thể giả làm bạn gái tôi không?”
Tôi choáng váng.
Cái này… có thể giả được sao?
Tôi đi thẳng đến cửa phòng ngủ, gõ nhẹ: “Giang tiên sinh, chúng ta nói chuyện tử tế được không?”
Anh ta đáp: “Chúng ta không đang nói chuyện sao?”
Tôi cứng đờ vài giây, rồi nhăn mặt: “Có thể đối diện nói chuyện được không?”
Anh ta thản nhiên đáp: “Không đối diện vẫn nói được mà.”
Tôi hoàn toàn không hiểu nổi anh ta, chỉ có thể bất lực hỏi: “Nhất định phải nói chuyện kiểu này sao?”
Anh ta im lặng một lúc, rồi nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, tôi… tôi sợ…”
Không biết vì sao, tôi lại cảm thấy giọng anh ta có chút đáng thương, vô thức đưa tay day trán, dịu giọng: “Đừng sợ, tôi không ăn thịt anh đâu.”
Anh ta nghẹn ngào: “Ưm…”
Tôi: “……”
Anh ta nói tiếp: “Tôi mắc chứng sợ xã giao.”
Tôi thở dài, thỏa hiệp: “Được rồi, vậy cứ nói chuyện thế này đi.”
Sau một hồi trao đổi, tôi mới hiểu được câu chuyện phía sau.
Giang Việt Hoán bị gia đình ép kết hôn, nhưng vì chứng sợ xã giao, anh ta không chịu đi xem mắt.
Bố mẹ anh ta giận quá, đuổi anh ta ra khỏi nhà, tự mình đi làm thụ tinh ống nghiệm để sinh con.
Nhưng tiếc thay, thử nghiệm thất bại.
Thế là mẹ anh ta lại tìm đến anh ta, ép anh ta kết hôn lần nữa.
Sáng nay, bà ấy vô tình gặp tôi trong vườn chung cư, tưởng tôi là bạn gái anh ta.
Cả quá trình nghe có vẻ rất hợp lý.
Sau khi liên kết lại mọi chuyện gần đây, tôi cuối cùng cũng xác định được một điều—Giang Việt Hoán không phải kẻ giết người hàng loạt.
Anh ta chỉ là một người mắc chứng sợ xã giao nghiêm trọng, không muốn giao tiếp với ai, đến mức thà trốn trong phòng cả tháng trời còn hơn.
Được rồi, chỉ cần không phải sát nhân là tốt rồi.
Lúc này, giọng anh ta rụt rè vang lên: “Tôi sẽ trả cô thêm 300 tệ một ngày, cô giả làm bạn gái tôi, chuyển sang ở phòng bên cạnh… Tôi có thể nấu cơm cho cô… Được không?”
Tôi khựng lại, suy nghĩ một lúc rồi nói: “Ừm… để tôi cân nhắc đã.”
Dù tôi không còn nghi ngờ gì về nhân cách của anh ta nữa, nhưng giả làm bạn gái, lại còn sống chung, có hơi kỳ lạ quá không?
Giang Việt Hoán không nói gì.
Qua khe cửa, tôi có thể cảm nhận được ánh mắt anh ta dần ảm đạm đi.
Khoảnh khắc đó, tôi lại nảy ra suy nghĩ: “Tôi từ chối anh ta, đúng là đáng chết mà.”
4
Sau đó một khoảng thời gian, tôi và Giang Việt Hoán không nói với nhau câu nào.
Cùng ở trong một căn hộ, nhưng không gặp mặt, cũng không trò chuyện.
Tôi hoàn toàn tin rằng anh ta mắc chứng sợ xã giao thật sự.
Có việc gì, chúng tôi đều nhắn tin qua WeChat.
Tin nhắn của anh ta ngắn gọn đến mức tối giản.
Có thể không nói thừa một chữ, anh ta nhất định không nói.
Nếu không biết trước anh ta bị sợ xã giao, tôi sẽ tưởng anh ta là kiểu người lạnh lùng, kiêu ngạo.
Anh ta không nhắc lại chuyện giả làm bạn gái, tôi cũng làm con đà điểu, coi như chưa từng nghe.
Giữ mối quan hệ giữa “ông chủ” và “người dắt chó” trong sáng thế này, cũng không tệ.
Một hôm, tôi vừa về đến nhà trọ thì bị bạn cùng phòng cầm chai dầu gội xông tới: “Có phải cô dùng dầu gội của tôi không?”
Tôi đơ mặt: “Sao lại nghĩ tôi dùng dầu gội của cô?”
Cô ta cười lạnh: “Tôi mới mua chưa lâu, hôm nay đã vơi đi một nửa. Cả nhà này chỉ có hai người, không phải cô thì là ai?”