Chương 1 - Bí Mật Mang Thai Của Phản Diện
Khi tin tức tôi lén mang thai con của phản diện bị truyền ra ngoài làm cho mọi người đều sửng sốt.
Phản diện đuổi bắt tôi khắp nơi.
Lúc này, một người phụ nữ có dáng vẻ đầy cao sang và quý phái, đang khóc sưng đỏ hết cả mắt, đưa cho tôi một tấm vé máy bay.
“Chạy đi, con trai tôi không phải người tốt đâu.”
1
Đây là một cuốn tiểu thuyết ngọt ngào kiểu cũ, nam chính là tổng tài bá đạo, nữ chính ngây thơ, kết thúc viên mãn.
Không may là, tôi lại xuyên vào vai nữ phụ ác độc.
May mắn là, chỉ cần tôi hoàn thành nhiệm vụ theo cốt truyện, tôi có thể trở lại thế giới thực.
Theo kịch bản, tôi phải tự chuốc thuốc cho mình rồi quyến rũ nam chính. Sau đó, bị nam chính đuổi ra khỏi phòng, từ đó thân bại danh liệt, biến mất khỏi xã hội.
Thuốc, chắc chắn là tôi đã uống rồi đây. Lúc này cơ thể tôi đang nóng bừng bừng, mặt đỏ như gấc, nằm lăn lộn trên giường.
Người đàn ông cao lớn tiến lại gần, kéo chăn ra, nắm chặt cằm tôi, giọng nói trầm ấm nhưng khàn khàn.
“Gấp gáp thế sao?”
Chỉ trong chớp mắt, trời đất quay cuồng, tôi mơ hồ chỉ thấy đôi mắt đỏ rực và yết hầu quyến rũ của anh ta. Anh ta siết chặt cổ tay tôi, đẩy lên trên đỉnh đầu.
Ôi trời.
Sao nam chính không đẩy tôi ra?
Cho đến khi ánh nắng rọi qua cửa sổ, phản chiếu những tia sáng bạc chói lóa, tôi mới mệt mỏi tỉnh dậy, ôm chăn ngồi ngơ ngẩn một lúc lâu.
Cuối cùng cũng khó khăn chấp nhận sự thật.
Không được, để không phá hỏng kết thúc của tiểu thuyết, tôi phải chạy thôi.
Người đàn ông trên giường đột nhiên trở mình, lộ ra nửa khuôn mặt thanh tú. Sống mũi cao thẳng, hốc mắt sâu thẳm, hàng lông mi dài phủ nhẹ lên đôi mắt, trên mí có một nốt ruồi đỏ thẫm, khiến gương mặt vốn đã đẹp lại thêm phần quyến rũ.
Tôi nhìn đến ngớ người.
Người mà tôi vừa ngủ cùng chính là Giang Thận, người tôi đã gọi là anh hơn mười năm nay.
Để bảo toàn tình tiết và mạng sống bé nhỏ của mình, tôi phải chạy nhanh hơn nữa, thậm chí còn không kịp mang giày.
Buồn cười thật, nếu không chạy thì đợi bị anh ấy nghiền xương thành tro sao.
Giang Thận, phản diện mạnh nhất nhưng cũng chết thảm nhất trong tiểu thuyết.
2
Sau khi “mạnh tay” với Giang Thận, tôi luôn thấp thỏm lo lắng.
Giang Thận xưa nay không gần gũi phụ nữ, tối đó trên người anh ấy nồng nặc mùi rượu, có lẽ là say rồi.
Vậy nên, rốt cuộc anh ấy có biết ai là người để lại đầy vết hôn trên cổ anh ấy không?
Tôi quyết định thăm dò một chút, gọi điện cho mẹ của Giang Thận.
“Mẹ ơi, Giang Thận có ở nhà không ạ?”
Đầu dây bên kia khựng lại một chút rồi mới trả lời.
“Tối qua sau buổi tiệc nó biến mất, Ninh Ninh à, mẹ nghe mẹ con nói con cũng không về nhà tối qua, con đi đâu vậy?”
Tôi: …
“Ha ha, mẹ ơi, dạo này nhà mình vẫn ổn chứ ạ?”
Trong điện thoại vang lên tiếng bước chân.
“Ninh Ninh, con đợi chút, Giang Thận về rồi, để mẹ bảo nó nghe máy.”
“Giang Thận, nói thật đi, có phải con bắt nạt Ninh Ninh không? Sao nó không gọi con là anh mà trực tiếp gọi tên con vậy?”
Tôi liền vội vàng cúp máy.
Chào mẹ yêu dấu, con sợ lắm, với cả thấy chột dạ nữa.
Ở thành phố C, Giang Thận là một nhân vật huyền thoại, lịch thiệp và khiêm tốn, hiếm khi nổi giận, ngay cả trong giới kinh doanh khốc liệt cũng chẳng ai nói được điều gì không tốt về anh ấy.
Chỉ có tôi, người đã đọc qua tiểu thuyết, mới biết rằng Giang Thận là một kẻ biến thái nhỏ, cố chấp và có lòng chiếm hữu cực kỳ mạnh.
Bình thường, vẻ ngoài lúc nào cũng điềm đạm, lịch sự đó của anh ấy đều là giả tạo. À đúng rồi, anh ấy còn mắc chứng sạch sẽ nặng nữa.
Nếu biết kẻ đã làm anh mất “sạch sẽ” là tôi, liệu tôi còn đường sống không?
Suốt gần nửa tháng, tôi sợ hãi đến mức gầy đi bốn, năm ký.
Tin tốt là trong khoảng thời gian này, Giang Thận không liên lạc với tôi, có vẻ như anh ấy hoàn toàn không biết người đã lên giường với anh là ai.
Tôi đã nhìn thấy hy vọng sống đang bùng cháy trước mắt rồi, haha.
Nhưng bây giờ tình hình là vẫn ăn gì nôn nấy.
Mẹ nuôi lo lắng, lại thêm thân hình đột nhiên gầy yếu của tôi khiến bà xót ruột, liền kéo tôi đi bệnh viện một vòng.
Nhìn tờ kết quả kiểm tra với chẩn đoán nghi ngờ là mang thai, tôi sững người.
“Con có bầu rồi? Ninh Ninh, khi nào con có bạn trai mà không nói với mẹ vậy? Đối phương là ai, mẹ có biết không?”
Mẹ nuôi vui mừng đi mấy vòng quanh tôi, hỏi liên tục.
Nếu tôi nói người đó là con trai yêu dấu của mẹ đấy, mẹ có tin không?
Con của Giang Thận, tôi nhất quyết không thể giữ lại.
3
Sau khi gặp bác sĩ, tôi cẩn thận dặn dò mẹ nuôi tuyệt đối không được nói với ai, nhất là Giang Thận.
Lợi dụng đêm khuya gió mạnh, tôi lén bắt xe đến bệnh viện.
“Bác sĩ, đứa bé trong bụng tôi có thể phá bỏ không?”
Hủy diệt một sinh mệnh vô tội có chút tàn nhẫn, nhưng tôi vốn không thuộc về thế giới này, sớm muộn gì tôi cũng phải quay về, sao phải tự chuốc lấy ràng buộc?
Hơn nữa, đứa trẻ không cha không mẹ là đáng thương nhất.
Bác sĩ bình thản hỏi: “Phá thai bằng phẫu thuật hay bằng thuốc?”
“Gì cũng được, bác sĩ cứ làm thoải mái.”
“Người nhà của cô đã đến chưa?”
Tôi chạm tay lên bụng mình.
“Chết rồi.”
Bác sĩ cuối cùng cũng ngẩng đầu nhìn tôi, trong mắt có ba phần thương hại.
“Ngày mai đến kiểm tra thêm, nếu không có vấn đề gì tôi sẽ lên lịch phẫu thuật cho cô.”
Bước ra khỏi cổng bệnh viện, tôi ngay lập tức nhìn thấy chiếc Bentley Continental đậu kín đáo bên đường và Giang Thận đang tựa vào xe.
Thật không may, anh ấy nhìn thấy tờ phiếu kiểm tra trên tay tôi.
“Không khỏe sao?”
“Ừm, rối loạn kinh nguyệt.”
Tôi nói dối mà mặt không đổi sắc, nhanh chóng giấu tờ phiếu kiểm tra vào túi xách.
Giang Thận chỉ đúng đó im lặng nhìn tôi chằm chằm, ánh mắt sâu thẳm, khó đoán.
Chẳng lẽ anh ta phát hiện rồi?
Gió lạnh thổi qua, tôi run lên. Ngay sau đó, một chiếc áo khoác mang theo mùi hương của Giang Thận choàng lên người tôi.
Giang Thận cúi đầu, từ trên xuống, cẩn thận cài từng nút áo cho tôi.
Tôi cảm thấy mình giống như con gà con, vịt con trên thớt, bị con quỷ siết chặt cổ, gần như ngạt thở.
Cài xong nút áo cuối cùng, Giang Thận ghé sát vào tai tôi.
“Ninh Ninh, đừng nói dối anh, được không?”
Giang Thận cười dịu dàng, đôi mắt khẽ khép lại, nốt ruồi đỏ trên mí mắt giữa đêm tối càng thêm quyến rũ, như đóa hồng trong bụi gai, đẹp đẽ nhưng đầy nguy hiểm.
Những cảnh trong tiểu thuyết, nơi phản diện giam cầm và hành hạ nam nữ chính, liên tục hiện ra trong đầu tôi.
Mồ hôi lạnh trên trán tôi túa ra không ngừng.
Giang Thận chậm rãi vuốt ve khuôn mặt tôi, khóe môi nhếch lên nhẹ nhàng.
“Lạnh lắm à? Sao em lại run dữ vậy?”