Chương 1 - Bí Mật Gia Đình Đằng Sau Danh Vọng
Sau kỳ thi đại học, tôi vui mừng khôn xiết khi nhận được giấy báo trúng tuyển của Học viện Khoa học Quốc phòng.
Nhưng chỉ vài ngày sau khi nhập học, tôi bất ngờ bị chính cô bạn thân “tố” danh tính thật của gia đình.
Cô ta viết đơn tố cáo đích danh, nói rằng bố tôi từng nghiện ma túy, thậm chí còn tham gia buôn bán.
Tôi bị ban giám hiệu mời lên để điều tra. Kết quả là… tôi không chỉ được minh oan mà còn được trao thẳng suất học thạc sĩ bảo lưu.
Lúc đó, bạn thân tôi chết lặng.
Bởi vì đúng là bố tôi từng là “dân buôn ma túy”…
Nhưng đó là nhiệm vụ nằm vùng, và ông đã anh dũng hy sinh với tư cách một cảnh sát chìm.
1
Khi nhận được giấy báo trúng tuyển, tôi và mẹ đã đứng trước tấm bia vô danh của những anh hùng liệt sĩ, ôm chặt nhau mà khóc trong niềm vui khôn xiết.
Tôi cứ nghĩ mình sắp bắt đầu một cuộc sống hoàn toàn mới, nhưng không ngờ…
Chỉ vài ngày sau khi nhập học, trường bất ngờ nhận được một lá đơn tố cáo đích danh.
Người ta nói bố tôi lúc còn sống không chỉ nghiện ma túy, mà còn tham gia buôn lậu, buôn bán chất cấm, không xứng đáng để tôi trở thành sinh viên của Học viện Khoa học Quốc phòng.
Họ yêu cầu hủy tư cách học tập của tôi và công bố toàn bộ sự việc lên mạng để dư luận chỉ trích.
Cùng lúc đó, trên mạng xã hội cũng xuất hiện một đoạn video tố cáo, gây náo động lớn.
Khi đó, tôi vẫn đang ở thao trường tập bắn, hoàn toàn không biết chuyện gì đang xảy ra.
Bất ngờ, mấy thầy cô trong ban hành chính bước đến vây quanh tôi.
Trước ánh mắt của toàn bộ học viên trên thao trường, tôi bị dẫn đi với vẻ mặt hoàn toàn mơ hồ.
Trong phòng họp rộng lớn, mấy vị lãnh đạo và thầy cô cố vấn ngồi thành hàng, ai cũng đen mặt, ánh mắt dò xét liên tục hướng về phía tôi.
Tôi ngoan ngoãn ngồi đối diện, không dám thở mạnh.
“Bạn học Lương Dĩ Chân, trường đã nhận được một đơn tố cáo đích danh. Em có biết chuyện này không?”
Tôi sững người, đầu óc trống rỗng:
“Gì cơ? Tố cáo? Tố cáo em sao? Em có gì đáng để tố cáo chứ?”
Một loạt câu hỏi bật ra khỏi miệng tôi.
Từ nhỏ tôi luôn là học sinh gương mẫu, chuyện bị tố cáo chưa từng dính dáng đến mình.
Ánh mắt sắc như chim ưng của lãnh đạo nhìn thẳng vào tôi:
“Người ta nói bố em lúc còn sống là kẻ nghiện ngập, không chỉ tự dùng mà còn tham gia buôn lậu, buôn bán. Chuyện này có đúng không?”
Tôi lập tức chết lặng.
Bố tôi là cảnh sát phòng chống ma túy, lại là mật vụ bí mật, tên tuổi không thể công khai. Họ không biết cũng là điều dễ hiểu.
Tôi vừa định mở miệng giải thích thì bị cắt ngang:
“Không cần vội giải thích. Chúng tôi đã liên hệ gia đình em, đợi mọi người đến rồi nói.”
Rồi quay sang phòng chính trị:
“Bộ phận thẩm tra lý lịch các anh làm ăn kiểu gì vậy? Sao lại có sơ hở nghiêm trọng thế này? Trường chúng ta chỉ nhận những sinh viên xuất thân trong sạch, nếu chuyện này là thật, một khi dư luận bùng lên, ai chịu trách nhiệm đây?”
Giáo viên phụ trách thẩm tra cũng đầy nghi hoặc:
“Báo cáo lãnh đạo, hồ sơ của Lương Dĩ Chân đều do Quân khu tỉnh xét duyệt chuyển đến, phía công an địa phương cũng đã xác minh và đóng dấu. Quy trình hoàn toàn không có vấn đề.”
Cố vấn lớp nhíu mày, giọng đầy trách móc:
“Em à, để vào được trường này em đã nhờ bao nhiêu người che giấu? Một khi bị phát hiện là thật, hậu quả nghiêm trọng em có hiểu không?”
Tôi biết chuyện này liên quan rất lớn, nhưng hồ sơ của tôi thực sự không hề sai.
“Thầy, em không hề che giấu! Chuyện này rất phức tạp, em…”
Nhưng dường như thầy đã mặc định tôi là kiểu người bất chấp thủ đoạn để vào trường.
Thấy tôi còn định cãi, thầy dứt khoát giơ tay chặn lại:
“Thôi, không cần nói nữa. Đợi gia đình và cảnh sát đến, điều tra xong sẽ rõ.”
Tôi sốt ruột đến mức mắt đã rưng rưng, nhưng tôi biết, việc bố là anh hùng vô danh, tôi không thể nói ra.
Năm đó khi bố hy sinh, tôi còn không được phép ra mộ viếng, chỉ vì sợ bọn tội phạm lần ra.
Mãi đến khi toàn bộ những kẻ liên quan bị bắt, tôi mới có thể quỳ trước bia mộ của bố để làm tròn đạo hiếu.