Chương 3 - Bí Mật Dưới Lớp Mặt Nạ

Tô Thanh Hà nhướn mày, đứng bên cạnh tôi, giọng điệu châm chọc:

“Sao không nhận thua sớm đi? Cậu cũng thấy rồi, trước năng lực của tôi, cậu không có cửa đâu. Hơn nữa, đây đã là giới hạn của cậu, đúng không? Nhưng đây chưa phải giới hạn của tôi đâu.”

Đúng vậy, đây không phải giới hạn của cô ấy.

Ngay cả khi cô không chú ý trong lớp, cô vẫn có thể đạt điểm cao nhất.

Cô ấy trông như thể đã nắm vững mọi kiến thức một cách dễ dàng.

Bạn cùng bàn của tôi nhìn chúng tôi như vừa chứng kiến một cú “plot twist” lớn:

“Hai người không định cá cược xem ai sẽ là nhất khối đấy chứ? Mặc dù Sang Lệ cậu rất mạnh, nhưng… tôi cảm giác Tô Thanh Hà giỏi hơn chút.”

Nghe vậy, tôi không giận, chỉ cúi xuống, thờ ơ sửa lại một lỗi sai:

“Đã giỏi vậy, sao phải tới đây để chứng tỏ? Chỉ cần mỗi lần đều đứng nhất là được rồi. Trừ phi…”

Tôi ngước mắt lên, dịu dàng cười với cô ấy:

“Cậu đang cố tình phá hoại tâm lý tôi, vì chính cậu cũng không chắc lần nào cũng sẽ đứng nhất, đúng không?”

Tôi biết, Tô Thanh Hà có một hệ thống hỗ trợ.

Hệ thống đó giúp cô ta luôn đạt điểm cao hơn tôi, để chứng minh với Thẩm Hoài Tự rằng:

“Tô Thanh Hà giỏi hơn Sang Lệ. Hãy yêu Tô Thanh Hà.”

Đó là con đường tắt dành cho cô ấy.

Nhưng điều đó cũng có nghĩa là, con bài này không phải vĩnh viễn.

Sau giai đoạn khởi đầu, cô ấy sẽ cần sự yêu thích của Thẩm Hoài Tự để tiếp tục duy trì lợi thế này.

Vì vậy, cô ấy muốn tôi rút khỏi cuộc chơi.

Đừng mơ.

Tôi cười, nụ cười có chút sắc bén:

“Cậu nằm mơ à.”

Câu nói của tôi làm Tô Thanh Hà tức đến phát run, hít thở sâu vài lần mới lấy lại bình tĩnh:

“Tôi chỉ thích cảm giác không tốn sức mà có thể đè bẹp cậu xuống bùn thôi.”

Nói xong, cô xoay người rời đi, không thèm ngoái lại.

Thành thật mà nói, lợi thế của cô ấy đúng là rất mạnh.

Nhưng lý do cô ấy luôn hơn tôi, chỉ vì tôi chưa đạt điểm tối đa.

Nếu tôi đạt được điểm tối đa, cô ấy sẽ không thể hơn tôi.

Chỉ cần tôi đủ mạnh, ngay cả khi Thẩm Hoài Tự thực sự yêu cô ấy, cô ấy cũng không thể cướp đi ánh hào quang của tôi.

Nghĩ vậy, tôi mỉm cười nhẹ nhàng, sửa thêm một lỗi sai.

Muốn dùng vài câu nói để hạ gục tôi?

Tô Thanh Hà đúng là đang mơ.

Tô Thanh Hà không biết rằng, tôi là một kẻ cuồng học thực thụ.

Đối với tôi, học không phải để tranh giành thứ hạng, mà đơn giản vì tôi đam mê.

Tôi thích cảm giác thỏa mãn khi giải được bài tập, và những thành tựu nhỏ trên con đường này khiến tôi không ngừng cảm thấy phấn khích.

Điều này có lẽ là thứ mà cô ấy không thể hiểu được.

Cô ấy chỉ nghĩ rằng việc tôi học giỏi chỉ là cách để thu hút Thẩm Hoài Tự mà thôi.

8

Trước khi Tô Thanh Hà đến, tôi đã tham gia chuẩn bị cho cuộc thi vật lý quốc gia.

Danh sách những người được chọn tham gia từ trường đã được chốt, nhưng với sự xuất hiện của cô ấy, trường phá lệ dành cho cô một suất.

Và không làm trường thất vọng, cô ấy vừa tham gia đã giành giải nhất quốc gia.

Trùng hợp thay, hơn tôi đúng một điểm.

Từ khi chuyển đến và chứng minh mình vượt trội hơn tôi, Tô Thanh Hà đã dần trở thành nữ thần được mọi người trong trường ngưỡng mộ.

Bây giờ, cô ấy còn tạo nên một làn sóng hâm mộ cuồng nhiệt.

Bạn bè bàn tán:

“Nghe nói cô ấy vốn được Đại học Thanh Hoa và Bắc Đại đặc cách bảo lưu, đúng là thực lực quá đỉnh!”

“Đúng thế, còn nghe bảo cô ấy từng từ bỏ suất bảo lưu đó nữa.”

“Đây chính là phong thái của cao thủ à? Tôi cạn lời luôn.”

Còn với tôi, mọi người vừa tiếc nuối vừa có chút hả hê:

“Hóa ra Sang Lệ cũng chẳng mạnh mẽ gì, bị vượt qua dễ thế chắc không vui nổi đâu nhỉ?”

“Người ta Tô Thanh Hà còn thường xuyên ngủ gật trên lớp mà vẫn hơn được Sang Lệ.”

“Đúng là so sánh chỉ tổ làm mình tức chết.”

Mọi người đều nói rằng, tôi là một vị thần đã sa ngã.

Rằng nếu cứ thế này, tâm lý của tôi sẽ dần gặp vấn đề, và cả đời này sẽ không bao giờ thắng nổi Tô Thanh Hà.

Nghe những lời ca ngợi xung quanh, Tô Thanh Hà nheo mắt hưởng thụ, không quên chế nhạo tôi:

“Thật ngại quá, cậu lại bị tôi giẫm dưới chân rồi.”

Tô Thanh Hà tràn đầy tự tin.

Nhưng tôi chỉ hờ hững ngáp một cái:

“À, tuyệt lắm.”

Nếu là trước đây, chắc hẳn cô ấy đã nổi giận.

Nhưng giờ, ánh mắt cô sáng bừng khi nhìn thấy người đứng phía sau tôi:

“Thẩm Hoài Tự! Tôi đứng nhất rồi!”

Tôi quay lại, bắt gặp ánh mắt của Thẩm Hoài Tự đang dừng trên người tôi.

Anh im lặng vài giây, cuối cùng mới chuyển hướng sang Tô Thanh Hà:

“Giỏi đấy.”

Tô Thanh Hà vui vẻ chạy đến, ôm lấy cánh tay anh:

“Khen tôi đi! Đừng chỉ dùng hai từ đơn giản thế mà qua loa, được không?”

Thẩm Hoài Tự lặng người một lát, không chút biểu cảm rút tay ra, miệng vẫn nói:

“Cậu biết không? Cậu giỏi như vậy khiến tôi áp lực trong việc học đấy.”

Tôi suýt bật cười.

Thẩm Hoài Tự vẫn luôn… cà khịa như thế.

Một kẻ luôn đội sổ, làm gì có “áp lực học tập.”

Nhưng Tô Thanh Hà không nhận ra sự châm chọc, chỉ nhìn anh với ánh mắt đầy mong đợi.

Một lúc lâu sau, sắc mặt cô ấy thay đổi.

Cô nhíu mày, lẩm bẩm:

“Không đúng… Sao lại thế này? Tại sao chỉ số thiện cảm vẫn là 0?”

Thiện cảm vẫn là 0.

Tâm trạng tôi lập tức phấn chấn.

Dường như không biết chuyện gì khiến tôi vui, nhưng Thẩm Hoài Tự thấy nét mặt rạng rỡ của tôi, anh cũng vô thức cong môi cười theo.

Anh không đến để chúc mừng Tô Thanh Hà.

Anh đến để đón tôi về nhà.

Sự bối rối trên mặt Tô Thanh Hà lúc này rõ ràng đến mức ai cũng có thể thấy được.

Cô ấy kéo lấy tay Thẩm Hoài Tự, đôi mắt đỏ hoe:

“Tại sao anh không thích em? Anh nói anh thích người học giỏi, em đã mỗi lần đều hơn Sang Lệ. Anh nói anh thích người không ồn ào, gần đây em cũng không làm phiền anh.”

Cô ấy nói, giọng như cầu xin:

“Thẩm Hoài Tự, hãy chấp nhận em đi, để em làm nữ chính của anh, được không?”

Tô Thanh Hà thật sự rất đẹp, một vẻ đẹp kiêu sa rực rỡ.

Loại nhan sắc mà ngay khi xuất hiện đã lập tức thu hút mọi ánh nhìn.

Giờ phút này, cô ấy giống như một con thú nhỏ bị tổn thương, yếu đuối cầu xin được yêu thương.

Hầu như chẳng người đàn ông nào có thể từ chối cô ấy.

Nhưng, điều đó không áp dụng với Thẩm Hoài Tự.

Anh nhét một tay vào túi quần, khẽ cười nhạt, ghé sát tai cô ấy thì thầm:

“Không có gương thì ít nhất cũng có nước tiểu đấy chứ?”

Trong ánh mắt háo hức hóng hớt của đám bạn đứng không xa, câu nói của Thẩm Hoài Tự đã xem như chừa lại chút thể diện cho cô ấy.

Trên đường về nhà, tôi không nhịn được hỏi anh:

“Anh thật sự không thích Tô Thanh Hà à?”

Dù tôi biết cô ấy có hệ thống hỗ trợ, nhưng không thể phủ nhận, cô ấy là một người rất nổi bật.

Cô ấy táo bạo, nhiệt huyết, hoạt bát, xinh đẹp, học giỏi, và khi đối diện với Thẩm Hoài Tự, cô ấy cũng không hề nói lời nào khó nghe.

Nếu tôi là đàn ông, không biết bộ mặt thật của cô ấy, có lẽ tôi cũng sẽ yêu cô ấy.

Thẩm Hoài Tự liếc tôi, giọng đầy bất lực:

“Đồ mọt sách, em nghĩ anh ngu hay mù vậy?”

Anh nói tiếp:

“Anh nhìn ra được cô ấy chỉ là một cái bọc rỗng thôi. Trước đây anh đối xử dịu dàng với cô ấy một chút chỉ vì anh nghĩ em hiếm lắm mới gặp được đối thủ, chắc em sẽ muốn chơi đùa chút. Trước giờ anh đối xử với em thế nào, chẳng lẽ em quên rồi?”

Vừa nói, anh vừa nắm lấy cổ áo sau của tôi, kéo nhẹ:

“Nói ra câu này, em đúng là đồ vong ân phụ nghĩa. Anh đối tốt với em, em quên hết rồi à?”

Tên này thật quá đáng!

Tôi lập tức lạnh mặt, không thèm để ý đến anh.

Anh lúc nào cũng tiện miệng nói mấy câu ám muội, khiến tôi không biết phải phản ứng thế nào.

Phiền phức.

Anh ghé sát lại, giọng trầm thấp:

“Cô ấy không biết tự lượng sức, anh hiểu, vì não cô ấy không tốt. Nhưng em thì phải biết. Đồ mọt sách của anh là một người rất giỏi, không được vì một chút thất bại mà nản lòng. Anh tin rằng sớm muộn gì em cũng sẽ vượt qua cô ấy, giành lại tất cả những gì thuộc về mình!”

Dưới ánh hoàng hôn, mái tóc của anh như được phủ một lớp ánh vàng rực rỡ.

Cả người anh tràn đầy sức sống và tự tin.