Chương 2 - Bí Mật Dưới Lớp Băng
“Câu ghi lại đi, người này chết khoảng ba năm rồi!”
“Tôi đi trước đây, Vi Vi đang đợi tôi về ăn cơm!”
3
Linh hồn tôi bị trói buộc phải theo Cố Cẩn Thâm về nhà.
Nơi từng là nhà của tôi, giờ đây đã không còn chút dấu vết nào của tôi nữa.
Thay vào đó là những đồ đạc của Bạch Vi Vi và Cố Cẩn Thâm cùng sống với nhau.
“Anh về rồi à?” Vừa thấy Cố Cẩn Thâm về, Bạch Vi Vi đã tiến đến ôm lấy eo anh.
Cố Cẩn Thâm dịu dàng ôm cô ta vào lòng, vùi sâu trong hõm cổ của cô mà nhắm mắt lại.
Thật là một khung cảnh ấm áp.
Những động tác thân mật tự nhiên này, Cố Cẩn Thâm chưa bao giờ làm với tôi.
“Em còn đau không?” Cố Cẩn Thâm hỏi.
Bạch Vi Vi mỉm cười lắc đầu: “Không đau nữa rồi!”
Cố Cẩn Thâm đau lòng nhìn cô ta: “Có phải lại lén uống thuốc giảm đau nữa không?”
“Năm đó Giang Hoài Nguyệt đâm em nhiều nhát như vậy! Bây giờ em vẫn còn di chứng.”
Tôi trôi lơ lửng trong không trung, muốn biện bạch rằng, không phải tôi, tôi không làm!
Tại sao chỉ dựa vào lời vu oan vô căn cứ của Bạch Vi Vi mà kết tội tôi?
Cố Cẩn Thâm, anh chưa bao giờ tin tưởng tôi.
Trước khi yêu Cố Cẩn Thâm, tôi không hề hay biết rằng trong lòng anh đã có một cô gái tên là Bạch Vi Vi.
Năm tốt nghiệp, Bạch Vi Vi dứt khoát chia tay Cố Cẩn Thâm, rồi cùng một công tử nhà giàu ra nước ngoài du học.
Còn tôi sau khi bắt đầu đi làm mới quen biết Cố Cẩn Thâm.
Khi bên nhau, Cố Cẩn Thâm chăm sóc tôi rất tốt, bạn bè tôi đều nói anh là người bạn trai lý tưởng.
Ngay cả tôi cũng đã từng cho rằng, chúng tôi sẽ mãi hạnh phúc như vậy.
Nhưng đến năm chúng tôi chuẩn bị kết hôn, Bạch Vi Vi quay trở lại.
Cố Cẩn Thâm bắt đầu lạc lối trong mối quan hệ của chúng tôi.
Tôi không đếm được bao nhiêu lần anh bỏ rơi tôi vì Bạch Vi Vi, thậm chí còn trì hoãn ngày cưới chỉ vì cô ta.
“Em có thể đừng hành xử như một người điên nữa được không?”
“Anh và Vi Vi chỉ là bạn bè bình thường thôi, em đừng suốt ngày nghi thần nghi quỷ.”
Nhưng, bạn bè bình thường nào lại tặng quà cho nhau vào ngày lễ tình nhân?
Sẽ vì một cuộc điện thoại của đối phương nói mình sợ sấm chớp mà bỏ mặc người yêu của mình trên giường để chạy đến với cô ta?
Hay sẽ mặc nhiên chấp nhận bạn bè bên cạnh nói rằng cô ta là bạn gái mới của mình?
Trước ngày cưới, tôi thấy tin nhắn của Bạch Vi Vi trong điện thoại của Cố Cẩn Thâm:
[Nếu không có Giang Hoài Nguyệt, anh có kết hôn với em không?]
Khi thấy câu trả lời của Cố Cẩn Thâm, cả người tôi run rẩy.
Anh nói: [Có, anh yêu em.]
[Nhưng Tiểu Nguyệt đã bên anh nhiều năm như vậy, cưới cô ấy là trách nhiệm của anh.]
Hóa ra trong lòng anh, tôi là trách nhiệm, còn Bạch Vi Vi mới là người anh yêu.
Rõ ràng thành tích và năng lực của Bạch Vi Vi không có gì nổi bật, nhưng Cố Cẩn Thâm không biết đã dùng bao nhiêu quan hệ để đưa cô ta vào đội khảo sát khoa học.
Đó là lần chúng tôi cãi nhau kịch liệt nhất, đổi lại chỉ là một câu nói vô tình của anh: “Giang Hoài Nguyệt, em có điên không! Nếu em dám làm khó Vi Vi trong công việc vì chuyện của anh và cô ấy, thì chúng ta đừng kết hôn nữa!”
Ngày hôm đó, tôi và Cố Cẩn Thâm đã có cuộc cãi vã kịch liệt nhất từ trước đến nay. Đến nỗi tôi không quan tâm đến đám cưới ngay trước mắt, mà trực tiếp xin tham gia khảo sát khoa học ở Nam Cực.
Nhưng tôi không ngờ, Bạch Vi Vi cũng đi theo.
Đến tuần thứ ba ở Nam Cực, tôi phát hiện mình đã mang thai.
Để không gây thêm phiền phức cho mọi người, tôi đã giấu kín chuyện này, dự định đợi về nước rồi tính sau.
Nhưng tôi đâu ngờ rằng, tôi sẽ không bao giờ có thể quay trở lại được nữa.
Vì sai lầm của Bạch Vi Vi, tất cả chúng tôi đều bị mắc kẹt ở Nam Cực.
Những thành viên khác trong đội khảo sát đã để tôi và Bạch Vi Vi, hai cô gái ở lại trên tàu, dự định đi tìm kiếm sự trợ giúp gần đó.
Nhưng Bạch Vi Vi lại muốn trộm hết vật tư để bỏ trốn.
Khi tôi phát hiện ra, trong lúc giằng co, toàn bộ vật tư đã rơi xuống kẽ băng.
“Hài lòng chưa? Giờ thì không ai có thể rời khỏi đây nữa! Tất cả là lỗi của cô!”
Ở xa xa, chiếc tàu cứu hộ đang tiến về phía chúng tôi.
Bạch Vi Vi không hề do dự, lập tức cầm sợi dây thừng gần đó siết chặt cổ tôi.
Lúc tôi ngất đi, cô ta dùng dao đâm tôi liên tiếp, thậm chí để tránh bị nhận diện, cô ta còn cào nát mặt tôi.
Lưỡi dao của cô ta còn lạnh hơn cả băng tuyết Nam Cực, từng tấc từng tấc rạch vào da thịt tôi.
Sau khi tôi chết, cô ta đẩy tôi ra khỏi tàu.
Cuối cùng, cô ta ném tôi xuống hồ nước ở Nam Cực.
“Xin lỗi nhé, Giang Hoài Nguyệt, chỉ khi cô chết rồi, bí mật của tôi mới mãi mãi được giữ kín!”
Sau khi thu dọn mọi thứ, cô ta hung hăng tự đâm vào mình vài nhát, rồi đổ oan cho tôi:
“Xin lỗi! Giang Hoài Nguyệt đã đã lấy trộm hết vật tư rồi bỏ trốn…”
“Tất cả là do tôi, đã không trông chừng kỹ những thứ này.”
Bạch Vi Vi đã kết tội tôi, nói rằng tôi đã bỏ trốn để tránh tội.
Tôi nhìn vào gương mặt giả bộ vô tội của cô ta, cơn giận trong lòng bùng cháy mãnh liệt!
Tại sao tôi chết rồi, còn kẻ giết người kia lại có thể sống tốt như vậy. Cô ta cướp đi chồng chưa cưới của tôi, nhà của tôi!