Chương 6 - Bí Mật Dưới Ghế Xe
10
Cuộc sống của tôi trở lại bình thường.
Studio bước vào mùa cao điểm, đơn đặt lịch nhiều không đếm xuể.
Hôm đó, trợ lý nhỏ hí hửng cầm điện thoại chạy đến chỗ tôi:
“Chị Nhược An! Khách hàng này chỉ định chị chụp cho họ, còn trả gấp năm lần giá thông thường luôn!”
Tôi cầm điện thoại xem thử, là một bộ ảnh sinh nhật cho trẻ con.
Tên đứa bé là—Cẩm Cẩm.
Màn hình điện thoại vụt tắt, tôi đưa lại cho trợ lý, chậm rãi nói:
“Nhận đi.”
Đêm đó, tôi ngủ một giấc thật sâu, không mộng mị.
Hôm sau, tôi chuẩn bị xong thiết bị, dẫn cả ê-kíp đến địa điểm chụp hình.
Cô bé lanh lợi đang tung tăng chạy trên bãi cỏ, mẹ bé đuổi theo phía sau, vừa chạy vừa dặn con chạy chậm lại.
Tôi phân công công việc theo quy trình, chuyên viên trang điểm dẫn Cẩm Cẩm đi thay đồ.
Đỗ Giản Dao bước từng bước thong thả trên đôi giày cao gót, giọng nhàn nhạt vang lên:
“Nhiếp ảnh gia, chúng tôi muốn chụp một tấm ảnh gia đình, được không?”
Tôi đang lau ống kính, đầu không ngẩng lên, đáp gọn:
“Ừ.”
Khi buổi chụp hình đã đi được một nửa, trợ lý chạy đến cười hớn hở:
“Chị Nhược An, ba của bé đến rồi!”
Tôi quay đầu lại—vừa khéo chạm ánh mắt với đôi đồng tử nhạt màu của Lục Kỳ Bạch.
Bốn mắt nhìn nhau—vừa quen thuộc, vừa xa lạ.
Nhìn thấy tôi, mặt anh tái nhợt, đầu ngón tay lạnh ngắt.
Tôi nhếch môi:
“Ba của Cẩm Cẩm, mời anh đứng đợi một lát.
Đợi con bé chụp xong, mới đến lượt gia đình ba người các người.”
Trợ lý mới vào nghề không biết mối quan hệ giữa tôi và Lục Kỳ Bạch, nhưng những người còn lại trong ê-kíp đều trừng to mắt, ánh nhìn lặng lẽ trao đổi.
Trong chớp mắt, hiện trường quay trở nên yên lặng đến đáng sợ.
Trợ lý không hiểu vì sao khách hàng lại đứng khoanh tay, vẻ mặt khó chịu như bị ai nợ tiền.
Thế là cô ta cố ý không đưa dù che nắng, muốn… phơi nắng anh ta cho bõ tức.
Lúc chụp ảnh gia đình, Lục Kỳ Bạch hoàn toàn không phối hợp.
Đỗ Giản Dao gọi mấy lần, anh vẫn đứng yên như tượng.
Mãi đến khi Cẩm Cẩm rụt rè bước đến bên anh, khẽ kéo áo:
“Ba ơi…”
Cơ thể Lục Kỳ Bạch căng cứng như cây cung kéo căng, anh mím môi nhìn về phía tôi.
Tôi lạnh lùng liếc qua:
“Phụ huynh làm ơn phối hợp giúp, để tụi tôi còn được tan ca đúng giờ.
Đừng làm khó nhân viên tụi tôi.”
Lục Kỳ Bạch muốn nói gì đó mấy lần nhưng lại thôi, cuối cùng chỉ đành cứng đờ đi theo sau lưng Cẩm Cẩm.
Tôi nhìn qua khung hình, mặt không biểu cảm:
“Ba của bé đứng sát vào một chút, sắp ra khỏi khung hình rồi.”
Miệng Lục Kỳ Bạch tràn ra vị tanh ngọt, nhưng anh vẫn cố nuốt xuống, giọng khàn khàn:
“Được.”
Một cơn gió thổi qua bụi bay vào mắt khiến tôi cay xè.
Buổi chụp kết thúc, cả đội bắt đầu thu dọn thiết bị.
Tôi cúi đầu dọn đồ, thì bị ai đó níu nhẹ vạt áo.
“Em không có gì muốn hỏi anh sao?”