Chương 2 - Bí Mật Đằng Sau Tập Đoàn
2
Về đến nhà, tôi thấy mẹ đang trong bếp sắc thuốc Bắc.
Ba tôi bị thấp khớp di truyền, cứ mỗi lần giao mùa là lại đau đến mất ngủ suốt đêm.
Mẹ thương ông, từ năm kết hôn đã đi khắp nơi tìm thầy, xin phương thuốc, ngày ngày tự tay sắc thuốc cho ông.
Đến nay đã mười bảy năm.
Chỉ còn ba năm nữa là đến “kỷ niệm sứ hôn” — dấu mốc mười chín năm kết hôn.
Thế mà đúng lúc này, tôi lại phát hiện ba mình ngoại tình.
Mắt bỗng nhói lên, tôi lặng lẽ bước đến sau lưng mẹ.
Năm nay mẹ bốn mươi hai tuổi.
Dáng người vẫn được giữ gìn rất tốt, da dẻ mịn màng, nhìn qua đã biết là người sống sung túc, được chiều chuộng.
Nhưng đôi tay của mẹ — móng tay vàng đi, lòng bàn tay chai sạn, mu bàn tay đầy vết sẹo do bỏng nước thuốc.
Đó đều là dấu tích của mười bảy năm sắc thuốc vì ba tôi.
Giọt nước mắt rơi “tách” xuống nền gạch, chưa kịp mở miệng, mẹ đã phát hiện ra tôi.
Bà hoảng hốt quay lại, vội vàng lau nước mắt cho tôi.
“Lạc Lạc, sao con khóc vậy? Có ai bắt nạt con à? Mẹ gọi cho ba ngay—”
“Đừng nói cho ông ấy biết!”
Tôi hét lớn.
Trước ánh mắt hoang mang của mẹ, hàng mi tôi run rẩy, cố nén nghẹn mà nói ra từng chữ.
“Ba con… ngoại tình rồi.”
“Người đàn bà đó tên là Lâm Vũ Khiết, là sinh viên mà ba từng tài trợ trước kia.”
Tôi như cái máy, lấy tập tài liệu chú Vương vừa gửi ra khỏi cặp, mở từng trang cho mẹ xem.
“Họ gặp nhau lần đầu tiên vào ngày thứ tám sau khi ba và mẹ kết hôn. Hôm đó ông đi giảng ở đại học, tối đến đã ngủ với cô ta.”
“Khi mẹ mang thai được ba tuần, ba đã mua một căn hộ đối diện khu mình ở, đứng tên cô ta.”
“Khi mẹ nghén nặng ăn không nổi, ba ngồi ăn cơm do cô ta nấu; khi mẹ mang thai sưng chân mất ngủ suốt đêm, ba lại ở trên giường người khác.”
“Thậm chí lúc mẹ sinh con khó, mất máu nhiều, nằm trên bàn mổ hấp hối, ba vẫn không quên nhắn cô ta nhớ ăn đúng bữa, kẻo đói ảnh hưởng đến đứa con trong bụng.”
“Mẹ, mẹ có tin không? Khi mẹ mang thai con, người phụ nữ đó cũng đang mang thai. Đứa con riêng ấy chỉ nhỏ hơn con tám tháng.”
Tôi bật cười, mà nước mắt lại rơi lộp bộp xuống đất.
Mẹ chết lặng, môi run rẩy không ngừng.
“Không… không thể nào. Mẹ với ba con đã cưới mười bảy năm rồi, con cũng lớn thế này, sao có thể…”
Tôi đưa tay lau nước mắt cho mẹ, tiếp tục nói.
“Mẹ còn nhớ chuyện hồi nhỏ, ba dẫn con đi chơi công viên giải trí, suýt nữa làm lạc con không?”
Mẹ gật đầu, đôi mắt đỏ hoe thoáng ánh lên chút hồi ức.
“Tất nhiên là nhớ. Hôm đó ngoại con nhập viện, mẹ ở lại chăm, ba nói muốn dắt con đi chơi cho khuây khỏa, ai ngờ quay đi một cái con mất hút. Ba con tự trách đến phát khóc, cứ ngồi ở cổng công viên rơi nước mắt, nói nếu không tìm được con, ông ấy không muốn sống nữa.”
“Sau đó, khi nhân viên đưa con trở lại, ba con vừa mừng vừa sợ, suốt một tháng không rời con nửa bước, ăn ngủ gì cũng bên cạnh, thậm chí còn xin nghỉ việc. Khi đó mẹ nghĩ, người đàn ông ấy thật lòng thương con, mình không lấy nhầm người.”
Nói đến đây, mẹ nghẹn ngào.
Tôi lật sang trang tiếp theo.
“Nếu con nói, chuyện con bị lạc khi đó không phải là tai nạn thì sao?”
“Là ba cố tình để con lại, chỉ để đưa cô ta đi chơi vòng quay khổng lồ.”
“Ông ấy tưởng dây buộc bóng đủ chắc để giữ một đứa bé năm tuổi, nào ngờ lúc ấy công viên toàn bọn buôn người.”
“Con không phải do nhân viên tìm thấy, mà là cảnh sát cứu ra từ trong chiếc xe của bọn buôn người.”
“Cái gì?”
Mẹ nhìn tôi, kinh hoàng đến mức run cả người.
“Khi đó con mới năm tuổi, bị dọa đến mức mất trí nhớ tạm thời.”
“Mẹ tưởng ba ở bên con là vì thương con sao? Không phải. Ông ta sợ con nói ra bộ mặt thật của mình, sợ mất đi sự chống lưng của ông ngoại.”
Nói đến đây, tôi không kìm được nữa, ôm chầm lấy mẹ, bật khóc nức nở.
Tôi giận — giận vì ba phản bội, lừa dối hai mẹ con suốt mười bảy năm.
Tôi tủi thân — tủi vì phải biết sự thật tàn nhẫn này sau mười sáu năm hạnh phúc.
Và tôi đau lòng — đau cho mẹ, và cho chính mình.
Con gái do mẹ mười tháng mang nặng đẻ đau sinh ra, sao tôi lại không xót xa cho bà được chứ.
Không biết khóc bao lâu, điện thoại tôi bỗng rung lên.
Nhóm lớp ba đăng thông báo chung.
【Theo truyền thống của trường, tối nay học sinh mới sẽ tổ chức họp phụ huynh, các em nhớ báo cho cha mẹ nhé.】
Bên dưới, các bạn lần lượt phản hồi “đã nhận được”.