Chương 5 - Bí Mật Đằng Sau Nụ Hôn

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

5

Vu Nhiễm Nhiễm nhìn thấy mẹ mình bị cảnh sát đưa đi, vừa khóc vừa nhào vào lòng Chu Hoa Sinh:

“Anh Hoa Sinh, anh mau nghĩ cách cứu mẹ em ra đi. Chị Tống Nhân quá ác rồi. Anh mau khuyên chị ấy đi. Mẹ em ở nhà này tuy không có công nhưng cũng có khổ, cả căn biệt thự to thế này chẳng phải đều do mẹ em từng chút quét dọn sao? Chỉ là mặc một bộ đồ thôi mà, cùng lắm giặt sạch trả lại chị ấy, có cần gọi cảnh sát bắt mẹ em không? Mẹ em lớn tuổi như vậy, dù sao cũng là bậc trưởng bối của chị ấy, sao chị ấy nỡ làm vậy? Hơn nữa, anh mới là chủ nhân của căn nhà này mà!”

Câu nói đó khiến tôi bật cười thành tiếng.

Nước mắt của Vu Nhiễm Nhiễm còn đọng trong khóe mắt cũng khựng lại, không rơi xuống.

“Chị cười cái gì?”

“Thứ nhất, mẹ cô là giúp việc trong nhà này, nhận lương làm việc là bổn phận của bà ta. Còn vì sao biệt thự lớn vậy lại chỉ một mình bà ta dọn dẹp, là vì người đàn ông bên cạnh cô tiếc tiền thuê thêm người, trả cho chút lương đó mà sai bà ta như sai trâu, nhưng đó chẳng phải là các người tự nguyện sao?

Thứ hai, làm sai thì phải chịu phạt. Đừng nói là một bộ sườn xám trị giá cả triệu, cho dù là đôi tất hai đồng rưỡi, lấy mà không hỏi cũng là ăn trộm, tôi có quyền báo cảnh sát. Sao? Lúc đi học, cô chỉ mải nghĩ cách quyến rũ chồng người khác, không chịu nghe giảng à?

Thứ ba, tôi không có sở thích coi mẹ của tiểu tam là trưởng bối.

Thứ tư…”

Tôi nhìn Chu Hoa Sinh, rồi quay sang Vu Nhiễm Nhiễm chậm rãi nói:

“…Cô chắc căn biệt thự này là của anh ta?”

Năm đó cưới Chu Hoa Sinh, anh ta đang khởi nghiệp, đến cơm ăn còn chẳng đủ no, chứ đừng nói nhà cửa.

Căn biệt thự này đứng tên tôi.

Khi ấy, sợ anh ta tự ái, tôi chỉ nói là bạn bán rẻ, rồi tôi mượn tiền bố mẹ mua lại.

Vừa dứt lời, Chu Hoa Sinh liền nổi điên, chỉ thẳng vào mặt tôi chửi bới:

“Tống Nhân, tôi nhịn cô lâu lắm rồi. Tôi biết từ đầu tới cuối cô chưa từng coi trọng tôi. Hôm nay mọi chuyện là do nhà cô luôn khinh thường tôi!”

Nói xong, anh ta ôm chầm lấy Vu Nhiễm Nhiễm:

“Giờ cô đã thấy rồi, tôi cũng không giấu nữa. Người tôi thích là Nhiễm Nhiễm, chỉ có cô ấy mới là người hiểu và yêu tôi.”

Từ nhỏ tới lớn, tôi chưa từng bị mắng nặng lời hay bị đánh.

Những nhục nhã hôm nay, tất cả đều là từ người đàn ông trước mặt này.

Tôi cười, giọng khẽ run nhưng sắc lạnh:

“Được thôi, anh muốn ly hôn đúng không? Tôi đồng ý.”

Vu Nhiễm Nhiễm không ngờ tôi lại đồng ý nhanh đến vậy:

“Chị Tống Nhân, tài sản của anh Hoa Sinh đều do anh ấy tự mình làm ra. Nếu chị ly hôn thì e là…”

Dù chưa nói hết câu, nhưng tôi hiểu ý.

Tôi đáp dứt khoát:

“Không phải là tay trắng ra đi sao? Được, để hết cho các người, tôi không cần!”

Tôi không cần, nhưng không có nghĩa các người sẽ được yên ổn hưởng thụ.

Chu Hoa Sinh và Vu Nhiễm Nhiễm không ngờ tôi lại “ngoan” như thế, mừng rỡ đến mức suýt nhảy cẫng.

Họ lập tức lấy ra tờ thỏa thuận ly hôn đã chuẩn bị sẵn, đưa tôi ký.

Tôi nhìn một lượt, cười lạnh, rồi ký mạnh bút xuống tên mình.

Khóe môi tôi nhếch lên, giọng mang chút lạnh lùng:

“Đổi lại, các người cũng phải để lại cho tôi một thứ.”

“Thứ gì?”

Tôi mỉm cười đầy ẩn ý:

“Một lát nữa các người sẽ biết.”

Tôi rời đi cùng cảnh sát.

Vu Nhiễm Nhiễm ôm tờ thỏa thuận ly hôn, cùng Chu Hoa Sinh mơ mộng về tương lai tươi đẹp, rồi hai người xúc động ôm hôn nhau ngay trên ghế sofa.

Ngay giây tiếp theo, năm sáu vệ sĩ áo đen xông vào, bao vây chặt cả hai.

Chu Hoa Sinh chưa từng thấy cảnh này, ôm chặt Vu Nhiễm Nhiễm, chân run lẩy bẩy:

“Các người là ai? Muốn làm gì? Tôi nói cho các người biết, nếu dám động vào chúng tôi, các người sẽ hối hận!”

“Bốp!”

Một vệ sĩ tát thẳng vào mặt anh ta.

Vu Nhiễm Nhiễm xót xa chạm vào mặt anh ta:

“Các người dựa vào đâu mà đánh người? Chồng tôi là Chủ tịch Tập đoàn Chu Thị, nếu đắc tội với chúng tôi thì các người xong đời rồi!”

Vệ sĩ nào thèm quan tâm bọn họ là ai, họ chỉ nghe lệnh tôi.

Vì mệnh lệnh của tôi là — chỉ để lại cho bọn họ một hơi thở.

Hai vệ sĩ mỗi người túm tóc một kẻ, những người còn lại bắt đầu tát liên tục sang trái sang phải.

Cả căn biệt thự vang vọng tiếng kêu thảm thiết của Chu Hoa Sinh và Vu Nhiễm Nhiễm.

“Đừng đánh nữa… Bao nhiêu tiền tôi cũng đưa, xin các người tha cho tôi…”

Nhưng lời cầu xin đó chẳng có tác dụng gì.

Cho đến khi cả hai bị đánh đến mức thoi thóp, họ mới bị quẳng ra giữa đường.

Tránh xa tôi ra, đừng chết trước mặt tôi! Xúi quẩy!

Những món đồ quý giá thuộc về tôi trong biệt thự, tôi đã cho người đóng gói gửi về nhà bố mẹ.

Căn nhà này tôi cũng đã đăng bán lên mạng.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)