Chương 4 - Bí Mật Đằng Sau Những Chiếc Táo

“Hai người ngủ với nhau chưa? Trả lời anh!”

“Đồ điên… Anh đúng là một tên điên…”

“SỞ DU NINH!”

Một giọng nói vang lên từ xa, ánh đèn rọi thẳng về phía chúng tôi. Tôi còn chưa kịp phản ứng thì lực kiềm chế trên người bỗng biến mất.

“BỐP!”

Lục Tĩnh An lao đến, một cú đá thẳng khiến Tống Tri Duyện ngã lăn ra đất.

Anh quay lại, kéo tôi vào lòng, cởi áo khoác phủ lên người tôi, giọng nói trầm thấp:

“Đợi anh một lát.”

Tống Tri Duyện vừa lồm cồm bò dậy đã bị thêm một cú đấm giáng thẳng vào mặt.

Tiếng nắm đấm dội vào da thịt vang lên liên tục.

Tôi sợ Lục Tĩnh An đánh mạnh quá gây chuyện nên vội vàng kéo anh lại:

“Em không sao, thôi đi… Lục Tĩnh An, mình đi thôi.”

“Ừ.” – Anh đưa tôi ra lề đường, mở cửa xe cho tôi lên.

Xe chạy thẳng về nhà bố mẹ tôi. Trên đường, anh dịu dàng xoa đầu tôi trấn an:

“Đừng lo, anh đã báo cảnh sát rồi.”

Tôi gật đầu. Ở bên cạnh anh, tôi có một cảm giác an toàn kỳ lạ, rất khó diễn tả thành lời.

Tôi ở lại nhà bố mẹ gần nửa tháng, Lục Tĩnh An gần như ngày nào cũng đến thăm tôi.

Tống Tri Duyện bị tuyên án một năm tù giam. Bố mẹ anh ta mang quà đến xin xỏ nhưng bị bố mẹ tôi chặn ngoài cửa.

Thấy tôi cứ buồn bã mãi, mẹ hỏi tôi có muốn nhân kỳ nghỉ Tết đi nước ngoài thay đổi không khí.

Tôi quay sang nhìn Lục Tĩnh An – anh đang chăm sóc chậu lan giúp tôi. Anh ngẩng đầu, nhẹ nhàng nói:

“Em muốn đi đâu, anh đi cùng.”

Ba ngày sau, tôi ngồi trên chuyến bay đến Iceland ngắm cực quang.

Lục Tĩnh An ngồi bên cạnh, vừa nghe nhạc vừa chia sẻ một bài hát với tôi.

Đúng lúc đó, điện thoại tôi hiện cuộc gọi nhỡ. Tôi nhấn nghe máy.

“Ninh Ninh… mai anh phải vào trại giam rồi, em có thể đến gặp anh một lần không?”

“Anh chỉ muốn nói xin lỗi em một lần, trực tiếp.”

Giọng Tống Tri Duyện nghe có vẻ hối lỗi thật sự, nhưng tôi rất rõ, nếu hôm đó Lục Tĩnh An không đến kịp, hậu quả với tôi sẽ tồi tệ thế nào.

“Không cần đâu. Anh cứ ở trong đó mà suy ngẫm lại đi. À… trên máy bay sóng yếu, tôi tắt máy đây.”

Hai năm sau, tôi theo Lục Tĩnh An về nước dự lễ mừng thọ 80 tuổi của bà anh.

Thật ra từ một năm trước, hai bên gia đình đã bàn chuyện cưới xin cho chúng tôi.

Tôi dẫn anh ghé qua trường đại học cũ dạo một vòng, không ngờ lại bắt gặp Tống Tri Duyện.

Anh ta mặc chiếc áo gile màu vàng, cúi đầu liên tục xin lỗi khách:

“Xin lỗi anh, lần sau tôi sẽ giao sớm hơn. Làm ơn đừng đánh giá sao thấp được không?”

Người nhận hàng vừa sờ vào hộp cơm đã nổi giận:

“Thức ăn nguội ngắt như này mà bảo tôi đừng đánh giá thấp à?”

Rồi thẳng tay ném hộp cơm vào người anh ta.

“Anh giữ mà ăn đi, tôi sẽ khiếu nại anh.”

“Anh ơi, em xin lỗi. Em đền tiền được không? Làm ơn đừng khiếu nại, em vất vả lắm mới có được công việc này…”

“Em van anh, em đền tiền, anh gọi lại một phần khác đi…”

Lục Tĩnh An từ quán bước ra, đặt cốc trà sữa ấm vào tay tôi.

“Nhìn gì vậy?”

Tôi thu lại ánh mắt, khẽ cười:

“Không có gì đâu, đi thôi. Em dẫn anh qua tiệm bánh cuốn bên kia trường cấp ba, ngon lắm.”

Xe rẽ một vòng, vừa tới ngã tư thì điện thoại tôi hiện một bản tin mới.

Tôi tiện tay mở lên xem.

Là một tin tức về một ngôi làng hẻo lánh nơi một người cha vì tiền đã gả con gái cho con trai của trưởng thôn – một người có vấn đề về thần kinh. Không ngờ đêm tân hôn, chính trưởng thôn lại cưỡng bức cô dâu. Khi vợ trưởng thôn biết chuyện, bà ta giam con dâu vào chuồng lợn. Mấy ngày sau, cô gái hoàn toàn phát điên.

Tôi lướt vài cái, định thoát ra thì vô tình nhìn thấy một tấm ảnh quen quen.

Tôi nhấn vào xem kỹ hơn — là Trần Oánh Oánh.

Chỉ sau hai năm, cô ta như già đi mấy chục tuổi, mặt mũi bơ phờ, xơ xác như cành cây khô, hoàn toàn không còn chút sinh khí nào.

Xe dừng trước tiệm bánh cuốn. Nghe nói nơi này suýt chuyển đi từ hai năm trước, tôi còn tưởng giờ đã không còn nữa. Ai ngờ bảng hiệu và chủ tiệm vẫn y nguyên.

“Ôi chào! Về rồi à?” – Tôi còn chưa xuống xe, ông chủ quán đã vui vẻ bước ra đón. Nhưng khi tôi xuống xe mới phát hiện, ánh mắt ông ấy nhìn về phía Lục Tĩnh An rạng rỡ hơn hẳn.

Tôi tò mò hỏi:

“Hai người quen nhau à?”

Lục Tĩnh An chưa kịp đáp thì ông chủ đã nói luôn:

“Hai năm trước, bọn tôi định dọn về quê vì tiền thuê tăng cao, ai ngờ ông chủ Lục đầu tư giữ lại tiệm bánh nhỏ này cho tụi tôi.”

Tôi mỉm cười gật đầu. Khi ông chủ mang ra đĩa bánh cuốn không hành, tôi hỏi:

“Anh cũng thấy bánh cuốn ở đây ngon nên mới đầu tư à?”

Tay tôi đang cầm đũa thì khựng lại — lúc đó tôi mới nhận ra.

Một người bận rộn như anh, làm sao có thời gian chỉ để ăn một đĩa bánh cuốn?

“Cảm ơn anh… Lục Tĩnh An.”

Anh gắp phần tôm trong bánh cuốn cho tôi, mỉm cười nhẹ nhàng:

“Không cần cảm ơn đâu… vợ yêu.”

End