Chương 5 - Bí Mật Đằng Sau Những Câu Chuyện
“Vương tổng, ngài đã lập ra ‘Giải thưởng Ánh Nến’ ở trường chúng tôi, để khen thưởng giáo viên có phẩm chất đạo đức tốt, mỗi người được thưởng 100.000 tệ.”
“Trùng hợp hôm nay tôi vừa lôi ra một học sinh có nhân cách tệ hại, mà mẹ nó còn là tiểu tam vô liêm sỉ. Tôi sẽ đuổi nó khỏi trường! Vậy tôi có thể ghi công không?”
Ngô Cường cũng cười nịnh nọt: “Đúng đúng! Vương tổng, giải thưởng này không ai xứng hơn vợ tôi! Anh nhìn cái con bé và mẹ nó kia kìa, chính là đám người xấu đó!”
Cặp vợ chồng này còn tranh nhau giành công! Đúng là mặt dày đến vô địch!
Hiện trường lặng ngắt như tờ.
Không ai đứng về phía mẹ con tôi, ngược lại đều mang bộ mặt chờ xem trò vui.
Vương Triết Viễn mặt mày âm trầm, từng bước tiến về phía chúng tôi.
“Bố ơi! Sao bố lại tới đây?” Con gái tôi lao thẳng vào lòng anh ấy.
Tất cả mọi người đều trợn tròn mắt, Trần Đình và Ngô Cường thì mặt mày tái mét không còn giọt máu.
“Vợ à, xin lỗi! Anh đến muộn rồi, để hai mẹ con chịu ấm ức rồi!” Vương Triết Viễn nhìn tôi đầy áy náy.
Tôi lườm anh ta: “Ai là vợ anh? Đừng quên chúng ta đã ly hôn rồi!”
Sắc mặt Vương Triết Viễn tràn đầy phức tạp, ánh mắt lộ vẻ bất lực.
Anh ta quay sang nhìn Trần Đình và Ngô Cường, lạnh giọng: “Đúng là hai người nên được ghi công đấy!”
“Vương tổng, con bé… à không! Vương Tư Mẫn thật sự là con gái của anh sao?” Ngô Cường run rẩy, giọng nói cũng lắp bắp theo.
“Bố ơi, bọn họ vừa đánh con, còn nói bố không cần mẹ con mình nữa!” Con bé mếu máo, môi bặm lại đầy tủi thân.
Vương Triết Viễn ôm con gái vào lòng, vẻ mặt đầy đau lòng: “Ngoan nào! Bố ở đây rồi, không ai được phép động vào con nữa!”
“Sao bố có thể không cần hai mẹ con? Là mẹ con không cần bố!”
Tôi không dám nhìn thẳng vào ánh mắt nóng bỏng của Vương Triết Viễn.
Trần Đình cuối cùng cũng hoàn hồn, hoảng loạn nói: “Vương tổng, đây là hiểu lầm! Xin ngài nghe tôi giải thích…”
Điện thoại của hiệu trưởng chợt vang lên.
Ông ta mở ra xem, lập tức cau mày.
“Sau khi nghiên cứu quyết định, chính thức buộc thôi việc cô giáo Trần Đình, đồng thời thu hồi chứng chỉ hành nghề sư phạm, hiệu lực từ hôm nay!”
Chương 7
7.
“Không thể nào!” Trần Đình trừng lớn đôi mắt.
Tôi nhếch môi cười: “Trần Đình, tôi đã nói rồi, cô sẽ phải trả giá!”
“Là mày! Con đàn bà đê tiện, chính mày hại tao!” Trong mắt Trần Đình gần như bốc lửa.
“Tôi chỉ nộp đúng sự thật. Cô đã làm ra nhiều chuyện vi phạm đạo đức nghề nghiệp, thì phải nhận hình phạt thôi.”
Trần Đình nghiến răng nghiến lợi: “Con tiện nhân! Mày sẽ bị trời đánh, không chết tử tế được!”
“Cái mồm cô liệu mà giữ sạch sẽ! Nếu còn dám nói lời nào xúc phạm đến vợ tôi, tôi đảm bảo kết cục của cô sẽ không chỉ dừng ở đây!”
Giọng Vương Triết Viễn trầm thấp, nhưng khiến ai nấy đều lạnh sống lưng.
Tất cả các phụ huynh đều không còn nhằm vào tôi nữa, mà chuyển sang chỉ trích Trần Đình.
“Cô Trần, sao cô có thể mắng mẹ của Tư Mẫn như vậy?”
“Cô hoàn toàn không xứng làm giáo viên! Bị đuổi cũng chẳng oan!”
“Đúng là hại người! Cô không còn tư cách ở lại đây, còn không mau cút đi?”
Tôi cười lạnh. Đúng là một lũ gió chiều nào theo chiều ấy!
Ngô Cường thì co rúm người: “Vợ à… chúng ta về nhà nghĩ cách trước đi…”
Vừa lúc hai vợ chồng định rút lui, tôi lạnh lùng lên tiếng: “Công khai, cô đã bị xử lý! Nhưng tư thù, tôi vẫn chưa tính xong!”
“Cô… cô nói gì cơ?” Trần Đình sững sờ.
“Dán áp phích bôi nhọ tôi, phát tán tờ rơi khiến tôi thân bại danh liệt — cô đã phạm tội phỉ báng và làm nhục người khác! Còn nữa…”