Chương 4 - Bí Mật Đằng Sau Làn Da
8
Lần nữa mở mắt ra, tôi phát hiện mình đang nằm trên giường bệnh.
Bên tai vang lên tiếng hét chói tai.
Lạc Lạc mặt mày kích động lao đến ôm chầm lấy tôi, khóc nấc lên:
“A Ly, cuối cùng cậu cũng tỉnh rồi!”
“Cậu có biết mình đã hôn mê 18 ngày không?”
“Cậu mà không tỉnh lại, Tần Thận chắc chết trước cậu luôn đấy!”
Tôi yếu ớt thì thào:
“Tần Thận…”
Lạc Lạc vội vã an ủi:
“Anh ấy ở đây, ở đây! Vừa bị bác sĩ đuổi về ngủ rồi.
Aizzz, chờ lát nữa cậu nhìn thấy anh ấy là biết ngay.
Cậu bị tai nạn lần này, đúng là hành hạ anh ấy đến thảm rồi!”
Lúc bác sĩ kiểm tra cho tôi, Lạc Lạc vẫn lải nhải không ngừng bên tai.
Tôi đã được cấp cứu trong ICU suốt ba ngày.
Tần Thận canh giữ ngoài cửa suốt ba ngày đó.
Không ăn một hạt cơm, không rời bệnh viện nửa bước.
Đến khi tôi được đẩy ra khỏi phòng cấp cứu, anh ta liền đổ rầm xuống đất, ngã thẳng về sau, dọa sợ tất cả mọi người.
Trong suốt nửa tháng tôi hôn mê, anh ta ngày đêm túc trực bên giường, im lặng ngồi đó, từng ngày héo hon tiều tụy.
“Ngày duy nhất anh ấy rời khỏi bệnh viện, là để đến chùa Trường Sơn.”
“Có người đi đường đã quay lại cảnh đó, đăng lên mạng. Để tớ cho cậu xem.”
Lạc Lạc mở điện thoại, giơ màn hình đến trước mặt tôi—
Trước ngôi chùa phủ đầy tuyết trắng, Tần Thận quỳ thẳng tắp trên nền tuyết.
Anh ta cúi gằm đầu, tuyết phủ kín vai, vậy mà vẫn bất động.
Tựa như một pho tượng tuyết tuyệt vọng và cố chấp.
Tiêu đề video:
【Là lòng thành kính thế nào, khiến anh ta quỳ trong tuyết suốt nhiều giờ…】
Giọng của Lạc Lạc có chút nghẹn lại:
“A Ly, anh ấy thực sự yêu cậu đến điên cuồng.
Tớ thật sự ghen tị với tình cảm của hai người đấy!”
Tôi chậm rãi quay đầu, nhìn về bầu trời bên ngoài cửa sổ.
Bầu trời xám xịt, ảm đạm, nhòe nhoẹt không rõ hình thù.
Tôi nhẹ nhàng nhắm mắt lại.
Khi Tần Thận thở hổn hển xuất hiện ở cửa, tôi thoáng giật mình vì không nhận ra anh ngay.
Anh gầy đi rất nhiều, ít nhất hơn mười cân.
Gương mặt hốc hác, đôi mắt luôn sáng rực giờ đã trũng sâu vì kiệt sức.
Anh sững sờ đi đến, cẩn thận vươn tay chạm vào mặt tôi, vào mắt tôi, như thể không dám tin.
“A Ly, em tỉnh rồi sao? Đây không phải là mơ đúng không?”
Đôi mắt anh đỏ hoe, giọng nói run rẩy đến cực hạn.
Tôi im lặng nhìn anh, không nói gì.
Anh quỳ gối trước giường, nghẹn ngào:
“Đừng sợ, A Ly. Những vết thương này rồi sẽ lành lại, anh sẽ luôn ở bên em.”
Anh nói vậy, và cũng làm đúng như vậy.
Dù đã tỉnh, nhưng tôi vẫn còn yếu, không thể rời giường.
Tần Thận tận tay chăm sóc tôi.
Từng chút một.
Anh kiên nhẫn đút nước cho tôi, cẩn thận lau người cho tôi, nhớ kỹ giờ thay thuốc, thuộc làu tên từng loại thuốc.
Buổi tối, anh nhẹ nhàng ôm lấy tôi, giọng nói dịu dàng như sắp tan ra.
“A Ly, là anh không bảo vệ tốt cho em.”
“Sau này, anh cũng sẽ không ăn tối nữa. Tan làm là về nhà ngay, ở bên em có được không?”
“Em biết không? Lúc ở ngoài phòng ICU, anh đã nghĩ đến một chuyện… Nhưng mà thôi, không nói đâu, em hay suy nghĩ nhiều, sẽ bị dọa mất.”
“A Ly, cả đời này, em không được rời khỏi anh, nhớ chưa?”
Bác sĩ, y tá đều cảm thán, nói rằng chưa bao giờ thấy người chồng nào tận tụy, dịu dàng đến thế.
Lạc Lạc thì thề thốt:
“Sau này chọn chồng, nhất định phải lấy Tần Thận làm mẫu mực!”
Tôi dần có thể ăn uống, có thể xuống giường.
Chỉ là, tôi rất trầm lặng.
Không nói chuyện, không có cảm xúc.
Tần Thận lại là người an ủi tôi:
“Đây là hội chứng tâm lý sau chấn thương. Em không muốn nói thì đừng nói. Có anh ở đây, em không cần lo gì hết.”
Tôi giống như một con thú nhỏ thu mình trong hang, liếm láp vết thương một mình.
Chỉ lặng lẽ chờ đợi.
Chờ đợi cơ thể và trái tim hồi phục.
Ngày hôm đó.
Tần Thận đang chăm chú gọt táo.
Tôi tình cờ ngước mắt lên, và thấy một bóng người đứng ở cửa.
Lâm Cẩm.
Cô ta và tôi, cách nhau một người—Tần Thận.
Chúng tôi lặng lẽ nhìn nhau.
Hôm nay, cô ta không còn vẻ e dè rụt rè như trước, mà dứt khoát nhìn thẳng vào tôi.
Tôi nghiêng đầu, từ tốn mở miệng:
“Thư ký Lâm đến rồi.”
Tần Thận không phản ứng ngay.
Anh cúi mắt, bình tĩnh gọt nốt phần vỏ cuối cùng của quả táo, cắt một miếng đưa cho tôi.
Sau đó mới từ tốn quay đầu, khẽ nhíu mày, thản nhiên hỏi:
“Thư ký Lâm?”
“Hồ sơ không phải đã ký điện tử xong rồi sao?”
9
Lâm Cẩm bước vào, vẻ mặt e dè:
“Bộ phận tài chính có một văn bản quan trọng cần anh ký tay.”
Tần Thận khẽ nhíu mày, nhưng không lên tiếng.
Tôi nhàn nhạt hỏi:
“Tại sao tài liệu của tài chính lại do cô mang đến?”
Lâm Cẩm lướt mắt nhìn Tần Thận, giọng nói vương chút tủi thân:
“Tôi sắp nghỉ việc rồi, không còn nhiều việc nữa, nên tiện giúp đồng nghiệp bên tài chính chuyển tài liệu.”
“Nghỉ việc?”
Tôi cắn một miếng táo, quay đầu nhìn Tần Thận:
“Thư ký Lâm không làm nữa à?”
Anh ta từ tốn rút giấy lau sạch nước táo dính trên tay, khóe môi hiện lên một nụ cười nhàn nhạt.
“Anh là chủ tịch, sao có thể để tâm đến những chuyện vặt vãnh như vậy được?”
Hàng mi của Lâm Cẩm khẽ run, đôi mắt bỗng đỏ hoe.
“Phu nhân, chị đừng cười tôi.”
“Bố của con tôi muốn đưa hai mẹ con ra nước ngoài. Anh ấy—”
“Đủ rồi.”
Tần Thận đứng dậy, cắt ngang lời cô ta.
“Vợ tôi cần nghỉ ngơi, đừng làm phiền cô ấy. Ra ngoài ký đi.”
Hai người rời đi chưa được một phút, tôi liền xuống giường.
Đi đến góc hành lang, tôi lặng lẽ nghe thấy một giọng nói nức nở từ phía sau thang máy.
Tôi nhẹ nhàng tiến lại gần.
“Thành Thành đã một tháng không gặp anh rồi, nó rất nhớ anh, ngày nào cũng hỏi tại sao bố không về nhà.”
“Em đã đồng ý với anh, sẽ đưa con ra nước ngoài.”
“Chỉ cần tối nay… hãy ở bên con, mừng sinh nhật con một lần thôi, được không?”
“Nó thật đáng thương, từ nhỏ đến lớn chưa bao giờ được bố ôm lấy một lần.”
“Chúng ta cũng cần một lời tạm biệt chính thức, phải không? A Thận…”
Lâm Cẩm ngước nhìn Tần Thận, đôi mắt ngập nước, trông vô cùng yếu đuối, đáng thương.
Tần Thận đứng thẳng, bóng dáng cao lớn, trầm tĩnh.
Từ đầu đến cuối, tôi không nghe thấy anh ta nói bất cứ lời nào.
Khi Tần Thận quay lại phòng bệnh, anh ta bước vào cùng bác sĩ, trò chuyện vui vẻ.
Gương mặt hài lòng, rạng rỡ, nắm lấy tay tôi, nói:
“A Ly, bác sĩ bảo hai ngày nữa em có thể xuất viện rồi.
Tốt quá, cuối cùng em cũng vượt qua được rồi!”
Tôi gật đầu, nghiêm túc nói:
“Ừ, cuối cùng em cũng vượt qua được rồi.”
Dường như nhớ ra điều gì đó, anh ta vô tình nhắc đến:
“À, tài liệu thư ký Lâm mang tới có chút vấn đề, chiều nay anh phải quay lại công ty xử lý, sẽ về ngay.”
Tôi ngước mắt nhìn anh ta, giọng chậm rãi:
“Bao lâu?”
Anh ta cười:
“Sao? Không nỡ để anh rời đi à?”
“Yên tâm, trước 7 giờ anh sẽ về.”
Tôi từ từ nhắm mắt, giọng nhẹ bẫng:
“Được.”
…
5 giờ chiều, tôi hoàn tất thủ tục xuất viện.
Các y tá tỏ ra vô cùng ngạc nhiên:
“Vào lúc quan trọng thế này, mà chồng chị lại không có mặt sao?”
Tôi mỉm cười với họ:
“Không sao, tôi tự lo được.”
6 giờ chiều, tôi bắt một chiếc taxi, đến khu biệt thự đó.
Chàng trai bảo vệ vẫn nhớ tôi, khách sáo chào hỏi:
“Chị lại đến thăm bạn sao?”
Tôi gật đầu, mỉm cười:
“Làm phiền anh mở cửa giúp tôi được không?”
“Đương nhiên rồi!”
6 giờ 10 phút, tôi đứng trước cửa biệt thự của Lâm Cẩm.
Điện thoại rung lên, là tin nhắn từ Tần Thận.
【A Ly, tối nay em muốn ăn gì? Anh sẽ mang về cho em.】
Tôi vô cảm tắt màn hình, nhập mật mã cửa.
“Tít—”
Cửa mở.
Bên trong, ba người đang ngồi quanh bàn ăn.
Trên bàn, một chiếc bánh sinh nhật.
Lâm Cẩm cười rạng rỡ, vừa hát mừng sinh nhật, vừa đội mũ sinh nhật cho Thành Thành.
Tần Thận quay lưng về phía tôi, cúi đầu nhìn điện thoại.
“Bánh sinh nhật sao.”
Giữa giai điệu hát mừng sinh nhật, tôi lặng lẽ thốt lên vài chữ.
Tiếng hát lập tức dừng lại.
Lâm Cẩm quay đầu, khuôn mặt lộ rõ vẻ kinh hoàng.
Tần Thận vẫn không động đậy.
Vẫn là tư thế đó, nhưng toàn bộ cơ thể dường như cứng đờ.
Đông cứng.
“Dì ơi, dì là bạn của bố mẹ cháu à? Dì cũng đến chúc mừng sinh nhật cháu sao?”
Cậu bé hai má ửng đỏ, đôi mắt tròn xoe, giọng nói ngây thơ vang lên.
Tôi mỉm cười gật đầu.
“Phải rồi, dì chúc con sinh nhật vui vẻ.”
“Cảm ơn dì!”
“Dì có thể nói chuyện với bố con một chút được không?”
“Được ạ!”
Tôi từng bước tiến lên phía trước, đi đến bên cạnh Tần Thận.
Cuối cùng, tôi cúi đầu nhìn anh ta.
Tần Thận ngồi đó.
Gương mặt căng cứng, bàn tay siết chặt điện thoại, các đốt ngón tay trắng bệch, một cử động cũng không có.
“Xin lỗi, tôi cũng không muốn làm phiền gia đình ba người các người.
Nhưng có một văn bản cần anh ký gấp.”
Tôi nhẹ nhàng ném tập tài liệu lên bàn.
Trang bìa hiện rõ vài chữ in đậm:
ĐƠN LY HÔN
Cả người Tần Thận bắt đầu run rẩy, nhưng vẫn không ngẩng đầu nhìn tôi.
Tôi lạnh nhạt nói:
“Ký càng sớm càng tốt, Tần tổng.
Quá ba ngày, tôi sẽ trực tiếp nộp đơn lên tòa án.
Anh là đối tác của chính phủ, chắc không muốn thấy hậu quả đâu nhỉ?”