Chương 5 - Bí Mật Đằng Sau Hôn Nhân

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Không nghĩ đến căn nhà lạnh lẽo như ngục tù ấy.

Cũng không nghĩ đến đứa trẻ mãi mãi không thể quay trở về kia.

Ký ức giống như bị khóa lại trong một góc tối phủ đầy bụi.

Chỉ đôi lúc, vào nửa đêm khi một mình vẽ bản thiết kế, caffeine làm dạ dày đau âm ỉ.

Hoặc khi vô tình nhìn thấy những cặp đôi ôm nhau nơi góc phố.

Nhìn thấy các món đồ sơ sinh được trưng bày trong cửa hàng…

Khi ấy, khoảng trống trong tim tôi – từng bị vùi lấp một cách thô bạo – lại bất ngờ nứt ra một khe hở, rỉ ra nỗi đau nhói buốt.

Những lúc đó, tôi sẽ ngửa đầu uống cạn một ngụm nước lạnh.

Bật đèn bàn.

Dốc cọ thật mạnh xuống khung vẽ.

Dùng sự tập trung cao độ để bịt kín lại vết nứt đó.

11

Mưa ở xứ người luôn đến bất ngờ như vậy.

Tôi ôm chồng bản thiết kế mới in dày cộp, lúng túng nép dưới cột hành lang cao lớn của viện mỹ thuật.

Đôi giày vải ướt sũng giẫm lên bậc đá lạnh buốt, khí lạnh từ lòng bàn chân lan lên khắp cơ thể.

Đang lưỡng lự không biết có nên liều mình chạy về xưởng hay không, thì đột nhiên mưa trên đầu ngừng lại.

Một chiếc ô màu xanh đậm rộng lớn che chắn ổn định phía trên tôi.

“Chị Bạch Mộng Dao?”

Một giọng nam trong trẻo, hơi rụt rè vang lên bên cạnh.

Tôi kinh ngạc quay đầu lại.

Dưới ô là một chàng trai Á Đông lạ mặt.

Cao ráo, mặc áo hoodie xám đơn giản và quần jeans, lưng đeo balo to tướng, vài lọn tóc bị nước mưa làm ướt dính trên trán.

Đôi mắt cậu sáng rực, như đá obsidian được mưa rửa sạch, vừa trong trẻo, vừa có chút ngại ngùng của tuổi trẻ.

Nước mưa chảy dọc xương hàm rõ nét của cậu.

“Em là Thẩm Tịnh, nghiên cứu sinh năm nhất ngành kiến trúc.”

Cậu có vẻ hơi lúng túng, đưa tay gãi đầu, nghiêng ô về phía tôi nhiều hơn một chút:

“Em thấy chị hình như không mang ô… Có định qua toà thiết kế không? Em đi ngang đó, mình đi cùng nhé?”

Nụ cười của cậu trong veo như bầu trời sau cơn mưa, không chút tạp niệm.

Sự thiện ý thuần khiết ấy như một tia sáng nhẹ nhàng, thoáng chốc xuyên qua lớp phòng vệ băng giá mà tôi đã quen dựng lên.

Tôi ngập ngừng giây lát rồi khẽ gật đầu.

Thẩm Tịnh giống như một tiểu hành tinh ấm áp và hơi lộn xộn, bất ngờ va vào thế giới đang tĩnh lặng của tôi.

Từ lần đưa ô hôm ấy, cậu bỗng xuất hiện trước mắt tôi thường xuyên một cách khó hiểu.

Có lúc là ở xưởng thiết kế khi tôi thức trắng đêm vẽ bản thảo, cậu sẽ “tình cờ” mang đến cà phê nóng hổi và bánh sừng bò.

Không chờ tôi từ chối, cậu dúi ngay vào tay tôi: “Chị, nạp năng lượng đi! Người cày bản vẽ không bao giờ gục ngã!”

Rồi tự mình cắn miếng bánh, tóc tai rối bù, quay lại chỗ mô hình của cậu.

Có lúc là trong thư viện, khi tôi đang nhíu mày vì không hiểu nổi một tính năng phức tạp của phần mềm thiết kế.

Cậu sẽ lặng lẽ ngồi vào ghế bên cạnh, đưa tôi một tờ giấy note nhỏ ghi đầy các bước tóm gọn và phím tắt: “Chị thử cái này xem? Plugin này xịn lắm!”

Khi tôi ngẩng đầu nhìn cậu, ánh mắt cậu lập tức lảng đi chỗ khác, vành tai cũng đỏ ửng lên đầy nghi vấn.

12

Sự theo đuổi của cậu ấy rất vụng về, rất cẩn thận, nhưng chân thành đến không thể ngó lơ.

Không có quà tặng đắt tiền.

Không có những hành động lãng mạn cố tình sắp đặt.

Chỉ là những quan tâm vụn vặt, đầy hơi thở đời thường.

Một chiếc ô thừa trong ngày mưa.

Một bát canh ấm bụng chia sẻ khi thức đêm.

Khiêng vật liệu mô hình nặng nề đến đỏ mặt vì gắng sức.

Hoặc đơn giản là một viên kẹo trái cây gói trong bao bì trẻ con mà cậu đưa cho tôi mỗi khi thấy tôi lặng người nhìn ra ngoài cửa sổ.

“Chị ăn ngọt chút nha, tâm trạng sẽ tốt hơn đó.”

Cậu luôn nói như vậy, với ánh mắt trong veo như một chú nai mới sinh trong rừng.

Tôi tựa vào khung cửa sổ, tay vô thức xoay tròn cây bút chì.

Bên ngoài là bầu trời cao xanh và trong vắt của mùa thu xứ người

Thử xem?

Mảnh đất đóng băng trong lòng tôi hình như đang rạn ra một khe nhỏ.

Là ánh sáng ấm áp, vụng về nhưng kiên trì của Thẩm Tịnh đang dần làm tan lớp băng ấy.

Nhưng rồi theo sau lại là một nỗi sợ hãi sâu sắc.

Giống như những con rắn độc đang ẩn mình trong bóng tối, sẵn sàng cắn phập vào bất kỳ hơi ấm nào dám tiến lại gần.

Tôi sợ.

Sợ lại một lần nữa trao trái tim, để rồi đổi lại là vực sâu không đáy.

Sợ bản thân mình – tàn tạ cả thể xác lẫn tâm hồn – đã không còn đủ năng lực yêu hay được yêu.

Càng sợ hơn… sẽ phụ lòng đôi mắt chứa đầy ánh sao thuần khiết kia.

Sự kiên nhẫn của Thẩm Tịnh giống như dòng nước ấm lặng lẽ thấm vào mảnh đất lạnh giá mùa xuân.

Cậu không hề bị xua đuổi bởi sự lạnh nhạt và im lặng của tôi.

Cũng chưa từng vội vã đòi hỏi một câu trả lời.

Cậu chỉ kiên định, bằng cách của mình, vụng về nhưng dịu dàng, âm thầm tiến gần.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)