Chương 7 - Bí Mật Đằng Sau Hồ Sơ Thai Kỳ
Quả nhiên, mới nửa ngày sau, hàng xóm gọi điện:
“Trương Hiểu, về đi, ba mẹ con cãi nhau nguyên đêm qua rồi. Hình như lớn chuyện đấy.”
Tôi hớn hở xách bịch hạt hướng dương, chạy một mạch về nhà.
Vừa bước vào cửa, đã thấy ba tôi mặt mũi tối sầm ngồi bệt dưới đất, còn mẹ tôi thì ôm thằng em ngồi vắt vẻo trên sofa, vẻ mặt kiêu căng.
Bà ta không bị thương tích gì, đúng như tôi đoán — ba tôi chịu đựng tính khí thất thường của bà suốt hai mươi mấy năm, làm gì dám manh động.
Vừa thấy tôi, mẹ tôi như bắt được chỗ xả giận:
“Trương Hiểu, mày xem ba mày bị sao vậy? Tự dưng nổi điên, quay về chất vấn tao thằng em mày là con của ai!”
“Tao sống chung với ba mày từng ấy năm, ngoài ổng ra, con tao là của ai được nữa?”
Ba tôi cười khổ, dúi vào tay tôi một xấp giấy.
Ờ, quen lắm — chính là mấy tờ kết quả tôi xem hồi sáng.
Tôi giả vờ nghiêm túc nhìn qua rồi trợn mắt ra vẻ sốc lắm:
“Mẹ ơi, ba đi làm xét nghiệm rồi. Kết quả cho thấy… thằng em không có quan hệ huyết thống với ba đó.”
“Mày…”
Mẹ tôi đứng phắt dậy, chỉ tay vào ba tôi, ánh mắt hung dữ nhưng vẫn lộ rõ vẻ chột dạ:
“Trương Quốc An, ông đúng là đồ lòng lang dạ thú! Tôi cực khổ sinh con cho ông, mà ông lại lén đi làm xét nghiệm?”
Tôi thở dài:
“Mẹ à, ba bị đội nón xanh rồi, không lẽ ông ấy không được xét nghiệm?”
“Đàn ông bình thường cũng không nhịn nổi chuyện này đâu.”
Tôi giơ mấy tấm hình mẹ tôi hẹn hò với tình cũ lên:
“Ba cũng ghê đấy, còn thuê người theo dõi mẹ nữa kìa.”
Lần này, mẹ tôi mất bình tĩnh thật sự, bước đến run run:
“Gì mà theo dõi? Mày nói bậy gì đó?”
Bà liếc qua mấy tấm ảnh, sắc mặt lập tức trắng bệch, hoảng loạn quay sang ba tôi:
“Ông ơi, tôi… tôi…”
Cái thái độ đó rõ ràng là ngầm thừa nhận.
Ba tôi vẫn không nói gì, nhưng tôi thấy rõ hai bàn tay ông siết chặt đến nỗi khớp trắng bệch.
Tôi ngồi xuống bên cạnh ba:
“Ba, ba muốn làm gì thì con đều ủng hộ. Dù sao thằng em không phải con ba, mình không thể nuôi con người khác nữa. Còn chuyện có ly hôn không, ba tự quyết định.”
Ba tôi nhìn tôi như thể lần đầu tiên nhận ra con gái ruột, trong mắt ông ươn ướt:
“Vẫn là con ruột là tốt nhất.”
Tôi cười khẩy trong lòng — chẳng qua ông biết đứa con trai không phải máu mủ, nên mới quay lại coi trọng tôi.
Mẹ tôi nóng mặt:
“Đồ con ranh, mày đừng có chia rẽ tình cảm trong nhà tao!”
Tôi cười nhẹ:
“Nhà của mẹ và thằng em? Vậy tôi và ba… ở nhà nào?”
Tôi làm ra vẻ buồn bã:
“Vậy… trong lòng mẹ, chỉ có đứa con trai đó là con ruột thôi à? Tôi mới là con mẹ sinh ra cơ mà.”
Không biết câu nào kích thích đến ba tôi, ông đột ngột bùng nổ:
“Lạc Thục Phân, tôi chịu đựng bà đủ rồi! Ôm cái đứa con hoang cút khỏi nhà tôi ngay!”
Tôi suýt nữa móc bịch hạt hướng dương ra gặm, cố gắng nhịn lại.
Cả đời ba tôi kìm nén, lúc này vỡ òa như con đập bị phá:
“Bà gạt tôi là muốn sinh con trai. Bỏ con gái lại quê cả chục năm không ngó ngàng.”
“Bà lừa tôi là con trai tôi sinh, tôi liền cắm đầu làm trâu bò, không than một câu.”
“Tôi chẳng giỏi giang gì, cả ngày làm việc cực khổ ngoài kia, cố gắng mua nhà cho bà và con trai ở, về nhà còn phải trông con — vừa mệt vừa khổ, tôi cũng không một lời oán thán.”
Giọng ba tôi nghẹn lại:
“Vậy mà bà lại phản bội tôi, sinh ra một đứa con hoang?”
Mẹ tôi phát điên, giống như một con chó mẹ nổi khùng:
“Không phải tại ông không đẻ được con trai thì tôi làm sao phải làm vậy?”
“Ông biết mấy năm qua tôi đã phá bao nhiêu đứa con gái rồi không hả?!”
“Một câu ngọt ngào cũng không biết nói, cả ngày chỉ biết đi làm việc chân tay. Không có ngày nào ở bên tôi. Người thì hôi rình mùi mồ hôi, về nhà là lăn ra ngủ ngáy to như heo.”
“Ông vô dụng như vậy, còn trách tôi đi tìm đàn ông khác à? Bây giờ con trai ông cũng có rồi, lại mang họ ông, ông còn đòi gì nữa?”
Giọng mẹ tôi đầy đanh thép. Nếu không biết sự thật, chắc ai nghe cũng nghĩ bà ta là người có lý.
Tôi không nhịn được, vỗ tay rào rào.
“Mẹ đúng là cao thủ đảo trắng thành đen mà…”
Ba tôi nghe vậy, mắt đỏ hoe:
“Lạc Thục Phân, nếu bà đã chán ghét tôi như vậy, ngày xưa sao còn lấy tôi?”