Chương 9 - Bí Mật Đằng Sau Đứa Trẻ

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Bên ngoài cửa kính lớn, chuyến bay ra nước ngoài đang chuẩn bị cất cánh.

Cô lấy điện thoại ra, tháo thẻ sim, tiện tay ném vào thùng rác.

Màn hình hiện lên thông báo boarding, cô kéo vali, không ngoảnh đầu lại, bước thẳng về phía cửa lên máy bay.

Qua ô cửa sổ, thành phố đã giam cầm cô suốt năm năm đang dần dần thu nhỏ lại.

Ôn Yểu khép đôi mắt cay xè, thở ra một hơi thật dài.

Cuối cùng… tất cả cũng đã kết thúc.

Chương 9

Phó Duẫn Từ đang ở trong khu vui chơi trẻ em tại trung tâm thương mại, luân kề cận An Tâm và Hinh Hinh.

Hinh Hinh cười khanh khách không ngừng, An Tâm tựa vào bên anh, gương mặt tràn đầy hạnh phúc và thỏa mãn.

Khung cảnh này, từng là bức tranh “gia đình ba người” ấm áp mà anh đã mơ ước.

Thế nhưng không hiểu vì sao, khi nhìn gương mặt tươi cười của An Tâm, trong đầu anh lại hiện lên hình ảnh Ôn Yểu lặng lẽ ngồi bên cửa sổ đọc sách.

Trong lòng bỗng nhiên khuyết đi một khoảng trống.

Một nỗi bất an mơ hồ, không rõ nguyên do, lan ra trong tim anh.

Anh chợt nhận ra mình đã mấy ngày rồi không nhìn thấy mặt Ôn Yểu.

Một cảm giác bức bối không tên trào lên khiến anh khó chịu đến nghẹt thở.

An Tâm nhạy cảm nhận ra sự thất thần của anh, nhẹ giọng hỏi:

“Duẫn Từ, anh sao thế?”

Phó Duẫn Từ giật mình hoàn hồn, ép buộc bản thân đưa sự chú ý trở lại với hai mẹ con trước mặt:

“Không có gì.”

Nhưng anh phát hiện ra — bản thân không làm được.

Ôn Yểu đã mấy ngày không có động tĩnh gì.

Bị anh nhốt mấy ngày, lại còn mời bác sĩ tâm lý đến. Với tính cách kiêu ngạo như cô, chắc chắn là đã giận đến cực điểm rồi.

Phó Duẫn Từ nhíu mày, trong lòng có chút băn khoăn: liệu mình có làm quá?

Nhưng nghĩ lại, dạo gần đây cô ấy thật sự càng lúc càng quá đáng.

Vu oan cho An Tâm, phá hỏng sinh nhật của con gái, còn ra tay độc ác với con mèo…

Anh mời bác sĩ, giới hạn tự do của cô, cũng là vì muốn tốt cho cô, để cô bình tĩnh lại, đừng tiếp tục sai lầm.

Chính anh đã quá nuông chiều cô, mới khiến cô trở nên vô lý như bây giờ. Lần này, nhất định phải cho cô một bài học nhớ đời.

Nhưng nghĩ đi nghĩ lại, với tính khí như cô, chắc chắn đang giận thật rồi.

Hình ảnh Ôn Yểu với đôi mắt từng chan chứa yêu thương, giờ đây chỉ còn lạnh lùng và mỏi mệt, hiện lên trong đầu anh.

Tim anh nhói lên, như bị kim châm nhẹ.

Thôi, tính toán với cô làm gì.

Dù cô có sai đến đâu, cô vẫn là người vợ danh chính ngôn thuận của anh — người phụ nữ mà anh từng thề sẽ nâng niu trong tay suốt đời.

Dỗ cô một chút cũng được.

Nghĩ đến đây, Phó Duẫn Từ không ngồi yên được nữa. Anh đứng bật dậy:

“An Tâm, em dẫn Hinh Hinh chơi trước nhé, anh có chút việc phải về nhà.”

Nụ cười trên mặt An Tâm lập tức cứng lại, ánh mắt thoáng qua chút hoảng hốt và không cam lòng, nhưng rất nhanh đã che giấu được, ngoan ngoãn gật đầu:

“Vâng, anh cứ đi lo việc.”

Hinh Hinh lại chạy tới ôm chân anh, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn:

“Ba ơi, ba đi đâu vậy? Không chơi với con và mẹ nuôi nữa à?”

Phó Duẫn Từ xoa đầu con gái, giọng dịu lại theo bản năng:

“Ba về nhà xem mẹ thế nào.”

Nghe thấy hai chữ “mẹ”, môi Hinh Hinh bĩu ra, lẩm bẩm:

“Mẹ xấu lắm, mẹ bắt nạt mẹ nuôi, còn làm hỏng sinh nhật của con nữa.”

Phó Duẫn Từ hơi cau mày, còn chưa kịp lên tiếng thì Hinh Hinh đã cúi đầu, giọng nhỏ xíu:

“Nhưng ba ơi… con vẫn nhớ mẹ. Dù mẹ rất quá đáng, nhưng mẹ vẫn là mẹ của con mà…”

Lời nói ngây thơ của con gái giống như một chiếc chìa khóa, bất ngờ mở tung cánh cửa ký ức trong đầu anh.

Anh nhớ lại lúc Ôn Yểu vừa sinh con, cơ thể yếu ớt nhưng vẫn khăng khăng đòi ôm con đầu tiên, ánh mắt cô khi ấy dịu dàng đến mức gần như trào ra ngoài.

Anh nhớ lần Hinh Hinh bị sốt đầu tiên, Ôn Yểu lo đến mức thức trắng đêm, không rời khỏi nôi một giây nào.

Nhớ lại khi cô kiên nhẫn dắt con tập đi, dạy con bi bô nói từng từ đầu tiên…

Những hình ảnh từng bị anh bỏ qua giờ đây lại hiện lên rõ ràng đến đau lòng.

Nghe con gái nói xong, cảm giác bất an trong lòng anh lan rộng như cỏ dại mọc đầy, mỗi lúc một mãnh liệt.

Anh không thể chịu đựng thêm nữa, gần như là hấp tấp đẩy cửa khu vui chơi:

“Anh đi trước!”

Anh lao đi như gió, nỗi lo vô cớ trong lòng ngày càng lớn dần.

Chiếc xe phanh gấp trước cửa biệt thự, Phó Duẫn Từ gần như nhảy xuống xe.

Thậm chí còn không kịp đóng cửa xe, anh ba bước thành hai bước lao lên bậc thềm, mạnh tay đẩy cửa chính.

Phòng khách trống trơn, yên lặng đến rợn người.

“Ôn Yểu?”

Anh gọi to một tiếng, giọng nói vang vọng trong không gian trống trải nghe càng chát chúa.

Không ai trả lời.

Anh sải bước chạy về phía phòng ngủ, vặn mạnh tay nắm cửa…

Trong phòng, rèm cửa vẫn kéo kín, ánh sáng mờ tối.

Ga giường phẳng phiu gọn gàng, như chưa từng có ai ngủ ở đó.

Trong không khí, ngay cả mùi nước hoa lạnh lẽo quen thuộc của cô cũng nhạt đến mức gần như không còn cảm nhận được.

Phó Duẫn Từ đứng sững tại chỗ, nhìn căn phòng ngủ đã mất đi hơi ấm của nữ chủ nhân, tim anh bỗng chùng xuống thật mạnh.

Không có ai.

Chương 10

Ánh mắt Phó Duẫn Từ đột ngột dừng lại ở ô cửa sổ đang mở toang.

Và cả sợi dây thô kệch được xoắn từ ga giường và vỏ chăn, thòng lủng lẳng bên ngoài cửa sổ.

Một cơn giận xen lẫn nỗi sợ hãi muộn màng ập thẳng lên đầu anh.

Cao như vậy… cô đã leo xuống như thế sao? Cô không cần mạng nữa à?!

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)