Chương 7 - Bí Mật Đằng Sau Đứa Trẻ

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Thế nhưng trong đoạn ghi hình, suốt nửa tiếng trước khi bữa tiệc bắt đầu, An Tâm luôn ở cạnh Phó Duẫn Từ và Hinh Hinh — có chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo.

Hinh Hinh òa khóc lớn:

“Thấy chưa! Mẹ cố tình bắt nạt mẹ nuôi! Con ghét mẹ!”

Ánh nhìn của khách mời lập tức chuyển từ thông cảm sang trách móc, tiếng bàn tán lại vang lên:

“Phu nhân nhà họ Phó làm quá rồi đấy…”

“Rõ ràng là do sơ suất của bản thân, lại đổ oan cho người khác.”

“Xem ra tin đồn là thật, tình cảm vợ chồng họ rạn nứt thật rồi.”

Cảnh sát ghi nhận xong liền rời đi, trước khi đi còn khéo léo nhắc đây là chuyện nội bộ gia đình, nên tự giải quyết thì hơn.

Phó Duẫn Từ liền quay sang các vị khách, cúi người xin lỗi:

“Xin lỗi mọi người vì đã để quý vị phải chứng kiến một màn kịch không hay.”

“Vợ tôi dạo gần đây áp lực công việc quá lớn, tinh thần không ổn định. Bữa tiệc hôm nay xin kết thúc tại đây. Hôm khác, tôi sẽ tổ chức một buổi tiệc khác để tạ lỗi cùng mọi người.”

Bữa tiệc kết thúc trong bầu không khí nặng nề và lặng lẽ.

Ôn Yểu vẫn đứng yên tại chỗ, lặng lẽ nhìn Phó Duẫn Từ ân cần vỗ về An Tâm, nhìn con gái mình nắm chặt tay An Tâm không rời.

Ngay khoảnh khắc ấy, cô bỗng hiểu ra — cái “chứng cứ ngoại phạm hoàn hảo” kia… e rằng chính Phó Duẫn Từ đã cố tình tạo ra cho An Tâm.

Dùng chính anh và con gái để che chắn.

Khoảnh khắc ấy, trái tim cô như bị xé toạc — nhưng lại chẳng còn giọt máu nào chảy ra nữa.

Trải qua bao nhiêu ngày bị dày vò, trái tim ấy đã sớm trở nên tê liệt.

Chương 7

Khi khách khứa đã rời hết, khắp đại sảnh tiệc chỉ còn lại sự tĩnh lặng đến nghẹt thở.

Phó Duẫn Từ không nói một lời, cởi áo vest, ném mạnh lên sofa, động tác mang theo sự phẫn nộ bị đè nén.

Anh kéo lỏng cà vạt, cuối cùng quay ánh mắt lạnh lùng về phía Ôn Yểu:

“Ôn Yểu, em hài lòng chưa?”

Giọng nói của anh như ép ra từ kẽ răng, từng chữ đều lạnh lẽo như băng:

“Em đã biến sinh nhật của Hinh Hinh thành một vở kịch ồn ào mà ai ai cũng biết. Đây chính là kết quả em muốn sao?”

An Tâm đỏ hoe đôi mắt, kéo nhẹ tay áo Phó Duẫn Từ, giọng yếu ớt:

“Anh Duẫn Từ, đừng trách chị Yểu Yểu… Tất cả là lỗi của em. Em không nên đến đây. Em chỉ muốn làm Hinh Hinh vui thôi, không ngờ lại khiến mọi chuyện thành ra thế này…”

Phó Duẫn Từ lập tức nghiêng người che chắn cho cô ta, giọng dịu đi thấy rõ:

“Không liên quan đến em. Đừng nghĩ nhiều.”

Anh an ủi xong An Tâm, quay lại đối mặt với Ôn Yểu, trên mặt đã không còn giấu được sự mất kiên nhẫn:

“Rốt cuộc em muốn gì? Chỉ là một cái váy thôi, đáng để báo cảnh sát sao? Em có biết cảnh sát đến nhà họ Phó ảnh hưởng lớn cỡ nào không?”

“Em từ khi nào trở nên vô lý như thế? Em vu khống An Tâm trước mặt mọi người, phá hỏng sinh nhật của Hinh Hinh — em có nghĩ đến cảm xúc của con bé không? Hôm nay nó đã bị tổn thương đến mức nào?”

Từng câu, từng chữ như mưa đá nện xuống đầu cô.

Ôn Yểu nhìn gương mặt giận dữ kia.

Anh ta không chỉ là kẻ đồng lõa, mà còn là chủ mưu.

Biết rõ sự thật, vậy mà vẫn có thể thản nhiên quay lại đổ lỗi cho cô.

Cô không muốn nói thêm lời nào.

Sự im lặng của cô trong mắt Phó Duẫn Từ lại thành phản kháng và cố chấp.

Anh càng thêm giận dữ, tiến lên một bước, nắm chặt lấy vai cô, ép cô phải nhìn vào mắt mình:

“Ôn Yểu! An Tâm là mẹ nuôi của Hinh Hinh, còn là ân nhân cứu mạng của em! Từ nay không cho phép em làm khó cô ấy nữa!”

“Chuyện hôm nay, em nhất định phải xin lỗi An Tâm!”

Ánh mắt Ôn Yểu trống rỗng lướt qua gương mặt anh, như đang nhìn xuyên qua anh đến một nơi nào đó xa xăm hơn.

Mùi thuốc sát trùng của bệnh viện bảy năm trước dường như lại ùa về bên cánh mũi.

Cô nằm trên giường bệnh, nhìn An Tâm xắn tay áo hiến máu cứu cô.

Khi đó, cô đã nắm tay An Tâm, nghẹn ngào:

“Cảm ơn em… vì đã cứu chị.”

An Tâm mỉm cười dịu dàng:

“Chị Yểu Yểu đừng nói vậy. Em làm điều nên làm thôi.”

Ai mà ngờ được, “ân tình cứu mạng” ấy lại trở thành quân bài để An Tâm dùng dần, chiếm lấy tất cả.

Cô ta dùng danh nghĩa ân nhân để tiếp cận Phó Duẫn Từ.

Dùng sự biết ơn của Ôn Yểu như một tấm lá chắn hoàn hảo nhất.

Móng tay Ôn Yểu đâm sâu vào lòng bàn tay, nhưng không hề cảm thấy đau.

“Mẹ xấu!”

Tiếng hét the thé của Hinh Hinh kéo Ôn Yểu về lại hiện thực.

Con bé vùng khỏi tay Phó Duẫn Từ, chạy đến trước mặt cô, gương mặt đầy căm ghét:

“Tại sao mẹ lại bắt nạt mẹ nuôi? Mẹ phá hỏng sinh nhật của con! Con ghét mẹ!”

Không gì đau hơn trái tim đã chết – thì ra là cảm giác như thế này.

Phó Duẫn Từ nhìn thái độ của con gái dành cho Ôn Yểu, lông mày nhíu chặt, cuối cùng chỉ còn lại một tiếng hừ lạnh:

“Em xem đi, đến cả con bé cũng biết ai đúng ai sai. Ôn Yểu, em nên tự kiểm điểm lại mình đi.”

Nói xong, anh không buồn liếc nhìn cô lấy một cái, quay người dẫn theo An Tâm tội nghiệp đáng thương và Hinh Hinh đầy giận dữ rời khỏi phòng.

“Anh đưa An Tâm về.”

Cánh cổng biệt thự mở ra, rồi đóng sầm lại.

Không biết bao lâu sau, Phó Duẫn Từ quay về, Hinh Hinh đi theo sau anh, con bé vẫn hậm hực tức giận.

Anh bước vào phòng khách mà không thèm liếc nhìn Ôn Yểu lấy một lần.

Cho đến khi Hinh Hinh bỗng lao đến, hất mạnh Ôn Yểu đang rót nước:

“Mẹ tránh ra! Con không muốn thấy mẹ! Con muốn mẹ nuôi!”

Ly nước lắc mạnh, nước nóng hắt vào mu bàn tay cô.

Nhưng Ôn Yểu lại như không hề cảm thấy gì.

Giọng cô rất nhẹ, rất bình tĩnh, như thể đang kể lại chuyện của người khác:

“Yên tâm đi.”

Câu này, là nói với Hinh Hinh, cũng là nói với Phó Duẫn Từ.

“Chẳng bao lâu nữa, con sẽ chỉ có mẹ nuôi là mẹ mà thôi.”

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)