Chương 16 - Bí Mật Đằng Sau Đứa Trẻ
Cô bé trông tầm ba bốn tuổi, khuôn mặt lem luốc, mái tóc hơi vàng cháy và khô xơ.
Lúc ấy, bé đang cúi đầu, chăm chú dùng cành cây vẽ nguệch ngoạc lên mặt đất.
Dù gương mặt phủ đầy bụi bẩn, dù quần áo rách rưới…
Nhưng ngay khoảnh khắc đó, một sự cộng hưởng kỳ lạ từ tận sâu trong máu thịt khiến trái tim Ôn Yểu co thắt lại dữ dội.
Một cảm giác khó tả, pha trộn giữa xót xa và xúc động, ồ ạt dâng lên khiến đôi mắt cô cay xè.
Đó chắc chắn là con gái của cô!
Cô đẩy cánh cổng tre cũ kẽo kẹt ra, lảo đảo chạy vào trong sân.
Cô bé nghe thấy tiếng động thì ngẩng đầu lên. Một gương mặt gầy gò nhưng đường nét tinh tế hiện ra.
Đôi mắt to tròn, trong veo ngây thơ ấy… quá giống Ôn Yểu.
Ôn Yểu quỳ xuống, nước mắt lập tức trào ra không kìm được.
Cô run rẩy vươn tay, muốn chạm vào gương mặt con gái, nhưng lại sợ làm bé hoảng sợ. Giọng cô nghẹn ngào, chẳng nói nổi thành câu:
“Con… con gái của mẹ…”
Cô bé hơi sợ hãi, khẽ lùi lại một chút, rụt rè nhìn người dì xinh đẹp vừa xuất hiện.
Lúc này, một cặp vợ chồng nông dân ăn mặc giản dị, da ngăm đen chạy từ trong nhà ra.
Thấy Ôn Yểu và Kiều Việt Kỳ, họ thoáng sững người rồi lập tức hiện rõ vẻ cảnh giác và lo lắng trên mặt.
“Các người tìm ai?”
Người đàn ông nhanh chóng chắn trước mặt cô bé, hỏi bằng giọng đầy cảnh giác.
Ôn Yểu nhìn thấy phản xạ bảo vệ bé gái của họ, thấy cô bé dù gầy gò nhưng vẫn sạch sẽ, trong lòng bỗng dịu đi phần nào.
Trong cái rủi vẫn có cái may, ít ra gia đình này dường như thật lòng chăm sóc đứa trẻ.
Cô cố gắng kiềm chế cảm xúc, lau nước mắt.
Cô ngồi xuống, nhẹ nhàng nắm lấy bàn tay nhỏ bé của cô bé, cố gắng giải thích:
“Chào hai bác, tôi là mẹ ruột của bé, trước đây từng liên lạc với hai người qua điện thoại…”
Chưa kịp nói hết câu, một giọng nói quen thuộc và vội vã vang lên phía sau cô, mang theo sự kinh ngạc và vui mừng tột độ:
“Yểu Yểu!”
Cơ thể Ôn Yểu chợt cứng đờ, cô chậm rãi quay đầu lại.
Chỉ thấy Phó Duẫn Từ đang đứng ngay trước cổng, đầy bụi đường, khuôn mặt anh tràn ngập sự xúc động và không thể tin nổi – y hệt cô.
Chương 18
Phó Duẫn Từ gần như không tin vào mắt mình.
Người phụ nữ mà anh tìm kiếm bao nhiêu ngày đêm, đi khắp nơi vẫn không thấy – Ôn Yểu – lại đang đứng ở nơi thôn quê nghèo nàn, bẩn thỉu và hẻo lánh này!
Niềm vui sướng dâng trào khiến đầu óc anh như bị nhấn chìm, theo bản năng anh muốn lao tới, ôm chặt lấy cô, nói hết nỗi ân hận và thương nhớ trong lòng.
Nhưng vừa bước một bước, tầm nhìn của anh lập tức đông cứng.
Ôn Yểu không đi một mình.
Cô đang ngồi xổm, nắm chặt tay một bé gái nhỏ.
Bé gái tầm ba bốn tuổi, gầy gò nhỏ bé, quần áo cũ kỹ không vừa người, khuôn mặt lem nhem vì bụi đất. Nhưng đôi mắt to vừa ngước lên kia, đường nét trên gương mặt…
Giống Ôn Yểu, mà cũng giống anh.
Phó Duẫn Từ ngay lập tức chắc chắn – đó là con gái anh.
Con gái ruột của anh và Ôn Yểu!
Đứa bé mà anh từng nghĩ là đã không còn ngay sau khi chào đời – hóa ra… vẫn còn sống!
Cú sốc quá lớn khiến anh khựng lại, suýt nữa ngã quỵ.
Anh gần như lao đến, run rẩy đưa tay ra, muốn chạm vào đứa trẻ ấy, muốn xác nhận rằng đây không phải là một giấc mơ.
“Đừng chạm vào con bé!”
Ôn Yểu lập tức kéo cô bé ra sau lưng mình, dùng cả cơ thể để che chắn hoàn toàn.
Cô ngẩng đầu lên, nhìn thẳng vào Phó Duẫn Từ.
Trong ánh mắt cô không có lấy một chút xúc động của cuộc đoàn tụ sau bao lâu xa cách, chỉ còn lại sự lạnh lẽo, xa cách và cảnh cáo.
“Anh không xứng chạm vào con bé.”
Chỉ năm chữ, như một mũi băng nhọn đâm thẳng vào tim Phó Duẫn Từ.
Anh nhìn thấy rõ trong mắt Ôn Yểu là sự chán ghét và cảnh giác không hề che giấu.
Anh nhìn đứa bé gái nấp sau lưng cô, chỉ lộ nửa gương mặt, rụt rè nhìn mình — con gái anh, đứa trẻ anh từng nghĩ đã mất. Một cơn sóng hối hận và hoảng loạn cuộn trào, nhấn chìm anh không kịp thở.
“Yểu Yểu… Anh…”
Giọng anh vỡ vụn, run rẩy vì đau đớn và khẩn cầu:
“Anh xin lỗi… Anh thực sự biết mình sai rồi… Anh đã biết tất cả…”
Anh cố gắng tiến lại gần, ánh mắt tràn đầy sự cầu xin:
“Những gì An Tâm làm, anh đều đã điều tra rõ. Con mèo là cô ta giết, váy dạ hội là cô ta phá, cả chuyện hiến máu năm đó cũng là cô ta giả vờ! Cô ta là kẻ lừa đảo, là anh ngu, là anh mù quáng…”
Thấy sắc mặt Ôn Yểu không hề dao động, tim anh càng lúc càng rối loạn, giọng nói càng thêm khẩn thiết, thậm chí mang theo cả sự van lơn:
“Yểu Yểu, em tha thứ cho anh một lần, được không? Anh sẽ thay đổi, thực sự sẽ thay đổi! Sau này anh chỉ yêu mình em, chỉ ở bên em và con gái chúng ta thôi! Anh thề!”
Anh tuyệt vọng muốn chuộc lỗi, muốn níu lấy một tia hy vọng mong manh.
Nhưng Ôn Yểu chỉ lặng lẽ nhìn anh. Ánh mắt đó, như đang nhìn một người xa lạ không liên quan, thậm chí khiến cô thấy phiền phức.
Những lời xin lỗi đến muộn, những lời thề thốt sáo rỗng ấy, với cô, chỉ là trò cười nhạt nhẽo.
Tha thứ sao?
Dựa vào đâu để anh cho rằng sau những dối trá, phản bội, bôi nhọ và giam giữ…
Chỉ cần một câu “anh biết mình sai rồi” là có thể xóa sạch tất cả?
Anh sẽ mãi mãi không hiểu, thứ anh đập vỡ không chỉ là một cuộc hôn nhân.
Mà còn là tất cả tình yêu và niềm tin cô từng dốc hết cho anh.
Một khi vỡ rồi, không thể nào gắn lại được.
Ôn Yểu không nhìn anh thêm một lần nào nữa, cũng không đáp lại bất kỳ lời nào.
Cô cúi xuống, nhẹ nhàng ôm lấy con gái như đang nâng niu một báu vật vô giá.
Rồi quay lưng, đi thẳng về phía chiếc xe đang đậu gần đó.
Bước đi kiên định, không chút do dự.
“Yểu Yểu!”
Phó Duẫn Từ hoảng loạn định đuổi theo.
Nhưng một bóng người chặn anh lại.
Là Kiều Việt Kỳ.
Anh không nói một lời, chỉ bình tĩnh nhìn Phó Duẫn Từ.
Không có khiêu khích, không hả hê, chỉ có một ranh giới lặng lẽ nhưng không thể vượt qua.
Phó Duẫn Từ muốn đẩy anh ra, muốn bất chấp tất cả mà chạy đến giữ lại Ôn Yểu và con gái anh.