Chương 11 - Bí Mật Đằng Sau Đứa Trẻ

🔥 Mời bạn theo dõi page Gợi Ý Truyện Zhihu để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

“Cho dù ta có biết, ta cũng không nói cho mày biết!”

“Phó Duẫn Từ, từ lúc mày cùng con đàn bà họ An đó hợp sức giày xéo Yểu Yểu, thì mày đã không còn tư cách hỏi bất cứ điều gì về nó nữa!”

“Nhà họ Phó không cần loại con trai vong ân bội nghĩa, lòng lang dạ thú như mày!”

“Ôn Yểu cũng không có người chồng súc sinh như mày!”

“Cút cho ta! Đừng làm bẩn chỗ này!”

Nói xong, mẹ Phó vung tay mạnh.

Người hầu lập tức buông Phó Duẫn Từ ra, không khách sáo “mời” anh ra khỏi cổng lớn nhà họ Phó.

Cánh cổng nặng nề phía sau lưng anh “rầm” một tiếng đóng sập lại.

Phó Duẫn Từ đứng thẫn thờ bên ngoài, ánh nắng chói mắt rơi đầy lên người, nhưng anh không hề cảm nhận được chút ấm áp nào — chỉ cảm thấy lạnh thấu xương.

Anh không biết mình đã quay trở lại căn biệt thự trống rỗng ấy bằng cách nào.

Đẩy cửa ra, vẫn là một bầu tĩnh mịch chết chóc.

Trong không khí, dường như vẫn còn vương vất ánh nhìn tuyệt vọng mà bình thản của Ôn Yểu đêm đó, khi bị Hinh Hinh đẩy ngã, mu bàn tay bị nước nóng làm bỏng.

“Con yên tâm. Rất nhanh thôi, con sẽ chỉ có An Tâm là mẹ.”

Thì ra… đó không phải là lời nói lúc tức giận.

Đó là lời tạm biệt cuối cùng của cô.

Anh bước lên tầng hai, đi ngang qua phòng ngủ chính, như bị một sức lực vô hình thôi thúc, đưa tay đẩy cửa phòng ra…

Căn phòng vẫn ngăn nắp như cũ, nhưng sự trống trải lại khiến người ta nghẹt thở.

Anh nhớ lại đêm cô bị sốt cao, bản thân đã thô bạo kéo cô từ trên giường dậy, lạnh lùng buộc tội cô giết hại con mèo.

Anh nhớ lại ánh mắt biện giải yếu ớt của cô, bị anh bỏ qua không thương tiếc, còn dùng giọng điệu áp đặt bảo rằng:

“Em cần phải điều trị.”

Anh nhớ rất rõ lúc anh ra lệnh cho quản gia khóa cửa, không cho cô bước ra khỏi phòng nửa bước — cô đã bật cười khe khẽ, tiếng cười đầy mỉa mai…

Lúc đó, anh chỉ cảm thấy cô vô lý, làm quá mọi chuyện.

Nhưng giờ đây anh mới hiểu — trong tiếng cười đó là sự đau đớn tuyệt vọng, là sự chết tâm sau khi nhìn thấu tất cả.

Cô không cần anh nữa.

Không cần ngôi nhà đầy dối trá này.

Cũng không cần “đứa con gái” mà cô đã yêu thương suốt ba năm trời.

Cô ra đi dứt khoát, không để lại một lời nhắn, không một tin nhắn, không một dấu vết.

Chặt đứt tất cả.

Phó Duẫn Từ ngồi phịch xuống sàn nhà lạnh lẽo, hai tay siết chặt mái tóc, cả người tràn ngập hối hận và sợ hãi, như một cơn sóng lớn nhấn chìm anh không chừa đường thở.

Chương 12

Phó Duẫn Từ không biết mình đã ngồi dưới đất bao lâu.

Cho đến khi ngoài cửa vang lên tiếng bước chân nhỏ xíu, cùng giọng nói ngái ngủ mềm mại của Hinh Hinh:

“Ba ơi? Ba về rồi à?”

Phó Duẫn Từ bừng tỉnh, vội lau mặt, chống tay đứng dậy.

Hít sâu một hơi, anh cố gắng điều chỉnh lại vẻ mặt rồi mới mở cửa ra.

Hinh Hinh mặc bộ đồ ngủ, trên tay là một chiếc khung ảnh xiêu vẹo dán bằng giấy màu và kim tuyến, ngẩng đầu nhìn anh, đôi mắt to tròn tràn đầy mong đợi:

“Ba xem nè đây là quà con làm tặng mẹ. Mẹ nhất định sẽ thích! Mẹ đâu rồi? Mẹ đang ngủ à?”

Vừa nói, cô bé vừa nhón chân lên nhìn vào phòng ngủ phía sau anh.

Căn phòng trống rỗng, không có ai cả.

Nụ cười trên gương mặt Hinh Hinh cứng lại, cô bé ngơ ngác nhìn Phó Duẫn Từ:

“Ba ơi, mẹ không ở trong đó hả?”

Phó Duẫn Từ nghẹn họng, cảm giác như có thứ gì đó mắc kẹt trong cổ họng.

Anh nhìn món quà thủ công vụng về nhưng đầy tình cảm trong tay con gái, tim đau như bị kim châm từng đợt.

Anh biết phải nói sao với một đứa bé ba tuổi đây?

Phải nói sao để con hiểu rằng, người mẹ mà con gọi suốt ba năm, sẽ không bao giờ quay về nữa?

Tất cả là vì sự dối trá và phản bội của anh và An Tâm, mới khiến người mẹ đáng lẽ ra thuộc về con — mãi mãi ra đi.

Anh mở miệng, giọng khàn đặc:

“Mẹ… mẹ đi du lịch rồi.”

Hinh Hinh chớp mắt, vẻ mặt không hiểu:

“Đi đâu vậy ba? Sao không dẫn con đi cùng? Khi nào mẹ về?”

Đối diện với loạt câu hỏi hồn nhiên của con gái, Phó Duẫn Từ hoảng loạn quay mặt đi, không dám nhìn vào đôi mắt ngây thơ đó.

Anh chỉ có thể qua loa, trì hoãn:

“Mẹ đi xa lắm, phải rất lâu mới về được.”

Gương mặt nhỏ nhắn của Hinh Hinh xụ xuống, ôm chặt khung ảnh, cúi đầu nói nhỏ:

“Nhưng con nhớ mẹ… con muốn cho mẹ xem món quà con làm…”

Phó Duẫn Từ ngồi xuống, ôm lấy con gái vào lòng.

Cảm nhận cơ thể nhỏ nhắn mềm mại trong vòng tay, lòng anh càng thêm trống rỗng.

“Ngoan, đợi mẹ về rồi đưa cho mẹ xem nhé.”

Anh dỗ dành con, cũng là đang tự dối mình.

Sau khi dỗ cho Hinh Hinh — vì quá nhớ mẹ — mệt mỏi mà thiếp đi, Phó Duẫn Từ một mình đứng trong phòng khách trống trải.

Nhìn quanh bốn phía, mọi thứ của Ôn Yểu dường như vẫn còn nguyên.

Những bộ lễ phục, túi xách đắt tiền trong phòng thay đồ.

Góc trang điểm vẫn đầy ắp mỹ phẩm cao cấp.

Những cuốn sách cô yêu thích vẫn nằm ngay ngắn trong phòng đọc.

Cô không mang theo gì cả.

Cô để lại tất cả những gì thuộc về quá khứ…

trong chính cái lồng giam đã khiến cô đau khổ suốt những năm qua.

Nhưng với Phó Duẫn Từ, ngôi nhà này… đã hoàn toàn trống rỗng.

Giờ đây nơi này chẳng khác gì một ngôi mộ xa hoa và lạnh lẽo, chôn vùi sự tự tin ngớ ngẩn và nỗi hối hận đến muộn màng của anh.

Anh từng bước bước lên lầu, quay lại phòng ngủ chính một lần nữa.

Anh không bật đèn, chỉ dựa vào ánh trăng yếu ớt rọi qua khung cửa sổ để ngắm nhìn mọi thứ trong phòng.

Trên giường dường như vẫn còn vương lại hương thơm mát lạnh và dịu dàng quen thuộc từ cơ thể cô.

Anh nhớ khi cô vừa gả vào nhà, có chút ngại ngùng và mong chờ, từng chút một trang trí căn phòng này theo ý mình.

Anh nhớ khi cô mang thai, dù nôn nghén nghiêm trọng, vẫn kiên quyết tự tay chuẩn bị quần áo cho em bé, khuôn mặt rạng rỡ ánh lên niềm hạnh phúc sắp được làm mẹ.

Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)