Chương 4 - Bí Mật Đằng Sau Cuộc Hôn Nhân

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

4

Mãi đến nửa tiếng trước, anh mới vội vàng về nhà, vào thẳng phòng tắm.

Trong giỏ đồ bẩn còn vắt chiếc quần tây của anh, loang lổ một vệt nước lạ.

Chiếc máy tính bảng lại sáng lên.

Tô Diệu đăng bài trên trang cá nhân, khoe la liệt túi lớn túi nhỏ hàng hiệu.

Trong ảnh, thấp thoáng bàn tay một người đàn ông.

[Vì anh chiều chuộng em, em tha cho anh lần này. Ai bảo em ngoan, dễ dỗ. Anh yêu phải chiều em cả đời nhé.]

Phía dưới là trả lời của Bùi Xuyên:

[Cả đời yêu em, chiều em, công chúa nhỏ của anh.]

Trái tim cô như bị ngàn vết dao cắt.

Đúng lúc cô nghẹn thở, cửa phòng tắm mở ra.

Bùi Xuyên thay đồ ngủ, tóc còn nhỏ nước.

Chạm phải ánh mắt cô, anh hơi sững lại.

“Vợ, em đang xem gì vậy?”

Cô vừa định nói, cổ họng ngứa rát, ho khan kịch liệt.

Anh vội lao đến ôm lấy:

“Em bị cảm hả? Có cần uống thuốc? Muốn uống nước không?”

Cô không đáp, chỉ đưa điện thoại với ảnh chụp màn hình cho anh xem.

Anh thoáng lúng túng, rồi nhanh chóng chuyển đề tài:

“Muốn đi shopping à? Cuối tuần này anh đưa em sang Paris, thích gì mua hết.”

Đến lúc này, anh vẫn chọn lừa cô.

Một vị tanh trào lên cổ họng, cô đau đến nghẹt thở.

Cuối cùng, tất cả hóa thành nụ cười chua chát.

“Muộn rồi, ngủ đi.”

Cô chui vào chăn, mơ màng nghĩ.

Đến khi nhìn thấy đơn ly hôn, anh có chút nào hối hận vì những việc mình đã làm không?

Mấy ngày sau đó, để bù đắp cho Tô Diệu, Bùi Xuyên bắt đầu thường xuyên sáng đi sớm, khuya mới về.

Anh lấy cớ là bận công việc, nhưng thực tế là đưa Tô Diệu đi mua sắm, ăn uống, thậm chí còn bay cùng cô ta sang Paris giữa đêm, rồi sáng sớm lại quay về dỗ cô ta thức dậy.

Nhưng đi đêm lắm cũng có ngày gặp ma.

Sáng sớm, toàn thân còn đẫm hơi sương, Bùi Xuyên vừa về tới nhà thì chạm mặt Lâm Thanh – người vừa xuống bếp lấy nước.

“Vợ?”

Lâm Thanh đứng trong vùng tối, lặng lẽ nhìn anh.

Cà vạt anh lệch hẳn sang một bên, hai nút áo sơ mi mở ra, trên cổ chi chít vết hôn, vết cào…

Những vết đỏ chằng chịt ấy, chẳng khác gì lời thú nhận – đêm qua đã hoang dại đến thế nào.

Lâm Thanh cúi đầu, không dám nhìn tiếp.

Cô nhìn chằm chằm xuống sàn nhà, bàn tay siết chặt chiếc cốc.

Thêm chút nữa thôi, rất nhanh mọi thứ sẽ kết thúc.

Bùi Xuyên thấy dáng vẻ im lặng của cô thì trong lòng thoáng bất an.

Trước đây mỗi lần anh thức trắng đêm về nhà, cô luôn ôm lấy anh, dịu dàng nói: “Anh vất vả rồi.”

Nhưng dạo này, cô không nói nữa. Cũng chẳng còn ôm anh nữa.

Anh bước tới, có chút lo lắng hỏi:

“Vợ, em làm sao vậy?”

Lâm Thanh đặt cốc xuống, nở một nụ cười nhạt:

“Gần đây tinh thần không tốt lắm, em hẹn khám sức khỏe nên dậy sớm thôi.”

Nghe xong, anh thở phào nhẹ nhõm, nắm tay cô, dịu giọng:

“Anh đi thay đồ, đi cùng em.”

Anh vừa định lên lầu thay quần áo thì chuông điện thoại reo.

Anh bấm tắt, đầu dây bên kia lại gọi tới.

Hết lần này đến lần khác, cuối cùng anh bực bội, giọng đầy khó chịu:

“Nói nhanh, đừng làm mất thời gian của tôi.”

Trong điện thoại vang lên tiếng phụ nữ đứt quãng.

Anh vội che loa, ra vẻ bình thản:

“Mấy người vô dụng, chút chuyện nhỏ cũng không xử lý nổi.”

Nói rồi anh bước qua một bên nghe điện.

Một lúc sau.

Anh vội vàng chạy lại, giọng có chút gấp:

“Vợ à, công ty xảy ra chút chuyện, em đi trước nhé, lát nữa anh sẽ qua Được không?”

Lâm Thanh lặng lẽ nhìn anh, một thoáng ngẩn người.

Từ bao giờ, chỉ một tin nhắn của Tô Diệu cũng đủ khiến lòng anh rối loạn đến vậy?

Thấy ánh mắt cô cứ nhìn mình chằm chằm, trong lòng anh lại dấy lên cảm giác bất an.

Anh vừa định nói “thôi anh không đi nữa”, thì điện thoại lại hiện lên một tin nhắn:

[Anh yêu, đừng để em chờ lâu nhé.]

“Vợ à, công ty thúc giục gấp quá, anh đi trước đây.”

Nói dứt lời, anh cầm áo khoác rời đi.

Lâm Thanh nhếch môi cười nhạt. Nôn nóng đến mức ấy sao?

Cô đi tới bên cửa sổ, chỉ liếc xuống đã thấy rõ hai bóng người đang ôm nhau bên đường.

Bùi Xuyên đẩy nhẹ cô ta ra, gương mặt thoáng khó chịu:

“Đây là nhà anh, sao em lại tới đây? Nếu để vợ anh biết, anh sẽ không tha cho em đâu.”

Trong mắt Tô Diệu ngấn lệ:

“Em sẽ không phá hoại tình cảm của hai người, nhưng em… em cũng không biết phải làm sao nữa.”

Bùi Xuyên nhíu mày:

“Nói rõ xem, rốt cuộc có chuyện gì?”

Cô ta nắm lấy tay anh, đặt lên bụng mình, giọng run rẩy:

“Em… em có thai rồi. Nếu anh không muốn, em sẽ bỏ đứa bé này. Em tuyệt đối không để anh khó xử.”

Nghe đến câu đó, đầu Lâm Thanh ong lên một tiếng, như nổ tung.

Trái tim đau đến tê liệt.

Anh thật sự yêu thương Tô Diệu, nếu không sao có thể để cô ta có cơ hội mang thai?

Ngoài trời bắt đầu mưa, Bùi Xuyên đỡ Tô Diệu vào xe.

Ngày hôm đó, cuối cùng cô vẫn một mình đi đến bệnh viện.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)