Chương 7 - Bí Mật Đằng Sau Chiếc Xe
“Mẹ ơi, mẹ còn có con mà.”
“Con nhất định sẽ chăm chỉ học hành, sau này kế thừa sự nghiệp của mẹ, để mẹ sống thoải mái sung sướng.”
“Lúc ấy mẹ muốn tìm một ông bố mới cũng không muộn.”
Mẹ bật cười, khẽ gõ vào đầu tôi:
“Cái miệng dẻo như kẹo ấy.”
Tôi cũng bật cười, nghiêng đầu dựa vào vai mẹ.
Tôi biết ly hôn là một cú sốc lớn đối với mẹ.
Nhưng không sao cả, mẹ còn có tôi ở bên.
Chỉ cần không phải tiếp tục bị ràng buộc bởi người đàn ông tên Thẩm Cao Chí nữa — thế là đủ rồi.
9
Đúng như tôi dự đoán, tuy mẹ đã ly hôn với Thẩm Cao Chí, nhưng cô Tô cũng không hề kết hôn với ông ta.
Bởi thứ cô ta yêu, vốn dĩ chỉ là tiền của Thẩm Cao Chí. Đến khi biết ông chẳng có gì trong tay, cô ta làm sao còn đoái hoài đến nữa?
Vậy mà Thẩm Cao Chí không hiểu từ đâu lại có tự tin, nghĩ rằng mẹ sẽ tha thứ cho ông. Ông ta dắt theo Thẩm Dung, ngày ngày bám lấy mẹ.
Không chỉ đứng chờ mẹ dưới công ty mỗi lúc tan làm, ông ta còn lảng vảng trước cổng trường tôi.
Nhìn vẻ mặt tươi cười lấy lòng của ông, tôi cau mày:
“A Xuyên à, lâu rồi không gặp, con có nhớ ba không?”
Thẩm Cao Chí cười, định đưa tay xoa đầu tôi.
Tôi lập tức lùi lại, kéo giãn khoảng cách:
“Ông không còn là ba tôi nữa. Loại đàn ông vô dụng như ông không xứng với mẹ tôi.”
Tôi trả lại ông chính xác những lời năm đó Thẩm Dung từng ném vào mẹ.
Sắc mặt ông thay đổi hẳn, nhưng không dám nổi giận với tôi.
Ông ta cười gượng, đẩy Thẩm Dung một cái:
“Mau lên, xin lỗi chị con đi, nói với chị là con biết lỗi rồi.”
Mới có mấy tháng không gặp mà trông Thẩm Dung thay đổi hẳn.
Khuôn mặt tiều tụy, ánh mắt cũng trở nên sợ hãi và thiếu tự tin.
Tôi đoán cũng đúng — mẹ từng cho nó học ở một ngôi trường tiểu học hàng đầu, nơi toàn con nhà khá giả, học giỏi và có giáo dưỡng.
Mà học lực Thẩm Dung thì bình thường, ngày trước còn được giáo viên quý vì mẹ tôi hỗ trợ nhiều cho trường.
Nhưng giờ mẹ ly hôn, nó lại đi theo Thẩm Cao Chí, thể nào cũng bị mấy đứa xấu trong trường bắt nạt.
Thẩm Dung xoa xoa tay, lí nhí nói:
“Chị…”
Tôi cắt lời nó ngay:
“Tôi không có em trai. Mẹ chỉ có một đứa con.”
Nói xong, tôi liếc thấy xe của mẹ đã đến liền nhanh chóng rẽ sang lối khác, bỏ mặc hai người đứng đó.
Sau lưng vọng lại tiếng đối thoại của họ:
“Ba ơi, con đói quá, con muốn ăn xúc xích khoai.”
“Ăn ăn ăn! Suốt ngày chỉ biết ăn! Con khác gì con heo đâu? Đồ vô dụng!”
Giọng chửi rủa của Thẩm Cao Chí không ngớt, nhưng tôi vẫn không dừng bước.
Sau này, tôi chính thức đổi họ, mang họ của mẹ, trở thành Lâm Xuyên.
Thẩm Cao Chí vẫn không từ bỏ, không ngừng tìm cách xin mẹ tha thứ, cho đến khi xảy ra một vụ tai nạn xe khiến ông mất cả hai chân — lúc đó ông mới buộc phải chấp nhận sự thật.
Ông chưa bao giờ có tài kinh doanh. Sau tai nạn, đến cả những công việc bình thường ông cũng không làm nổi. Cuộc sống rơi vào cảnh túng quẫn.
Dù mẹ vẫn đều đặn gửi tiền trợ cấp nuôi dưỡng Thẩm Dung, nhưng số tiền đó phải lo cho cả hai người, lại thêm viện phí cho ông, cuộc sống vô cùng chật vật.
Thẩm Dung không chịu nổi nữa, đã lén đến tìm mẹ, hy vọng được mẹ đưa đi.
Nhưng mẹ chỉ nhẹ nhàng nói:
“Một đứa con là đủ rồi.”
Về phần cô Tô, nghe đâu cô ta xin dạy ở một ngôi trường khác, nhưng vẫn không chịu từ bỏ thói cũ, lại muốn quyến rũ một phụ huynh khác.
Chỉ tiếc lần này gặp phải người không dễ đối phó — anh ta chẳng những không động lòng mà còn thấy ghê tởm cách làm của cô ta.
Cuối cùng, người đàn ông đó thuê người… hủy hoại gương mặt của cô ta.
Giấc mộng “gả vào nhà giàu” của cô ta đến đây chính thức tan thành mây khói.
Hai năm sau, tôi thi đỗ đại học hàng đầu cả nước. Mẹ tổ chức cho tôi một buổi tiệc mừng nhập học thật long trọng.
Bên ngoài nhà hàng, tôi nhìn thấy Thẩm Dung đang đẩy xe lăn chở Thẩm Cao Chí, miệng thì chửi rủa không ngừng.
Cậu ta giờ đã gầy rộc, thậm chí có thể nói là tiều tụy đến đáng thương.
Còn Thẩm Cao Chí, tinh thần đã hoàn toàn suy sụp, trông chẳng khác gì một ông lão sáu mươi.
Tôi quay đi, tránh ánh mắt, rồi khoác tay mẹ, hôn nhẹ lên má bà.
“Mẹ là người mẹ giỏi nhất trên đời này!”
— Toàn văn hoàn —