Chương 13 - Bí Mật Đằng Sau Cánh Cửa Khóa

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Cô ta ôm ngực ngồi phịch xuống ghế, chẳng còn tâm trí nào để ý xung quanh đang dòm ngó nữa.

Nói xong mấy câu đó, tôi cảm thấy nỗi uất ức nhiều ngày trong lòng cũng tan biến theo.

Trước khi rời đi, tôi quay đầu lại:

“Lần cuối cùng gọi chị một tiếng dì, tìm ngày nào đó đi lấy giấy ly hôn với ba tôi đi.”

Thật ra, tôi còn muốn nói:

Chị mà đem tâm tư mưu đồ chiếm đoạt tài sản nhà người ta ra mà đi kiếm tiền đàng hoàng thì đã khá rồi.

Nhưng nghĩ lại, thôi vậy.

Mỗi người có nghiệp riêng, cô ta không xứng để tôi khuyên.

7

Người duy nhất đáng để tôi nói đến, dĩ nhiên, vẫn là ba tôi.

Kỳ nghỉ đông, Lưu Bình cuối cùng cũng chịu nhún nhường, chịu đi làm thủ tục ly hôn với ba tôi.

Nhân tiện, cô ta ghé nhà tôi, định thu dọn đồ đạc mang đi. Hà Thư Hoàn, à không, Lưu Lập Cường cũng đi theo.

Lưu Bình gom đồ bỏ vào túi, tôi đứng một bên dõi theo.

Nếu là trước đây, tôi chắc chắn sẽ không làm vậy, vì cảm thấy như thế là vô giáo dục, là bất lịch sự.

Nhưng sau một khoảng thời gian sống chung và va chạm với cô ta, tôi đã “unlock” được kha khá kỹ năng mới, bao gồm nhưng không giới hạn ở: mặt dày, khẩu nghiệp, biến sắc mặt kiểu Xuyên kịch, và bây giờ, lại thêm một điều nữa: “Đừng bao giờ đối xử tử tế với kẻ xấu.”

Cô ta xách hai túi lớn rời đi, đi tới cửa thì quay đầu nhìn tôi một cái:

“Triệu Viện Viện, mày cũng bản lĩnh đấy.”

Tôi mỉm cười:

“Có gì đâu, toàn học từ chị cả đấy mà.”

Cô ta lôi túi đi cùng Lưu Lập Cường xuống tầng. Tôi đuổi theo ra hành lang, gọi với theo:

“Hai người mau trả tiền đi, không thì tôi kiện tội lừa đảo đấy, tôi nói được làm được.”

Lừa đảo hay không tôi còn chưa hỏi luật sư, nhưng đã gọi là dằn mặt, thì phải có khí thế đã!

Đóng cửa về lại phòng khách, tôi mới thấy ba đang ngồi thẫn thờ trên ghế sofa, tay kẹp điếu thuốc.

Tôi nghiến răng, kéo vali định rời đi. Nhưng đi đến góc rẽ cầu thang, lại nghe thấy giọng cô dì Lưu hàng xóm:

“Miếng sườn rán cuối cùng đây này, mau ăn đi, đừng để con Viện Viện nó thấy. Nó gọi cho tôi mấy cuộc rồi đấy, chắc đói lắm rồi.”

Đèn phòng khách sáng trưng, rọi rõ mái đầu lấm tấm bạc của ba, khiến lòng tôi chợt trở nên phức tạp.

Tôi từng giận ông vì cả tin, vì vì Lưu Bình mà chẳng cần biết sống chết của tôi ra sao.

Nhưng giờ nhìn thấy mái tóc bạc ấy, tôi lại có chút mềm lòng.

Tôi đặt chổi xuống, đi vào bếp rót ly nước mật ong mang ra đưa ông.

Thấy tôi đến gần, ông vội dụi tắt điếu thuốc, nói:

“Viện Viện, ba có phải là một người thất bại không?”

Tôi đáp:

“Phải.”

Ông trừng mắt nhìn tôi.

Tôi cười:

“Dù ba xử lý chuyện Lưu Bình rất thất bại, nhưng con nghĩ, thất bại đôi khi cũng là chuyện tốt. Ba năm mươi mấy tuổi rồi, chưa đến nỗi già. Biết đâu sau này còn có thể có một mối tình muộn. Số tiền và nỗi đau lòng vì Lưu Bình, cứ coi như học phí đi.”

Ông thở dài:

“Sau này không yêu đương gì nữa đâu, cứ sống vậy thôi. Trồng hoa, trồng cỏ, không thì nuôi chó, nuôi mèo, còn tốt hơn yêu đương.”

Ông trở về phòng, bước chân nặng trĩu.

Người đàn ông già ấy, có thể giờ phút này đau lòng là thật, nhưng cũng có thể mai kia ông sẽ gạt bỏ nỗi đau ấy mà sống tiếp.

Con người mà, ai rồi cũng thay đổi.

Nhưng mà, ông có thay đổi hay không, với tôi giờ đây đã chẳng còn quan trọng.

Bởi vì tôi không còn là cô con gái từng tin tưởng tuyệt đối vào cha nữa.

Dù mọi chuyện ông làm đã là quá khứ, thì nó vẫn để lại trong tôi một vết nứt không thể hàn gắn.

Tôi chưa từng nghĩ, có một ngày mình sẽ đứng trước cha ruột, mà trong đầu lại hiện lên một câu như thế này:

“Tất cả bất động sản ông không được tự ý xử lý, tiền mẹ để lại cũng nằm trong tay tôi. Dù ông có hồ đồ đến đâu, cũng không ảnh hưởng nổi tôi nữa.”

Có lẽ, đó chính là trưởng thành. Sau những cơn đau, vết thương kết thành sẹo, cứng cáp và sắc lạnh.

Bài học quý giá nhất mà Lưu Bình dạy cho tôi chính là: người khác không đáng tin, người duy nhất đáng tin chỉ có bản thân mình.

Ta phải lấy thiện ý đáp lại thiện ý. Nhưng cũng cần dùng pháp luật làm áo giáp, để tự mình đương đầu với những hiểm họa bất ngờ trong cuộc sống.

Nếu chính mình không cứu lấy mình, thì còn mong chờ ai ra tay giúp đỡ?

Chị em ơi, đứng dậy đi, nghe tôi, Triệu Viện Viện, một lời thật lòng:

Nếu cuộc đời làm bạn khốn khổ như một con đ, thì bạn hãy túm tóc nó mà giật lại!*

(Hết.)

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)