Chương 2 - Bí Mật Đằng Sau Cánh Cửa
Tôi còn nhớ lúc ấy hào hứng đưa cho Giang Du Bạch xem, nhưng anh ấy lại cau mày nói:
“Sênh Sênh, ba vạn cho một cái giường trẻ con? Phung phí quá, lại không thực tế. Chờ con lớn chút nữa là không dùng được. Mua cái gỗ nội địa là được rồi.”
2
Vì chuyện này, chúng tôi còn xảy ra chút xích mích.
Cuối cùng tôi đã nhượng bộ.
Vậy mà bây giờ, chiếc giường từng bị anh chê là xa xỉ và hào nhoáng vô dụng ấy, lại đang xuất hiện trong ngôi nhà mà anh chuẩn bị cho một người phụ nữ và đứa con khác.
Trên tủ đầu giường có đặt một khung ảnh điện tử, ảnh đang chạy vòng lặp.
Tôi thấy một tấm chụp ở khu trượt tuyết.
Giang Du Bạch mặc bộ đồ trượt tuyết màu vàng rực, từ phía sau ôm lấy Lâm Hàn cũng đang mặc đồ giống hệt, hai người đầu tựa vào nhau, cười rạng rỡ thân mật, phía sau là dãy núi tuyết trắng xóa.
Đó là chuyện của một tháng trước.
Khi ấy, Giang Du Bạch nói với tôi rằng công ty cử anh đi Thụy Sĩ tham gia một hội nghị tài chính kéo dài một tuần, bận đến mức không có thời gian gọi video.
Tôi còn ngây thơ lo cho anh, mỗi ngày đều nhắn tin nhắc anh giữ gìn sức khỏe, ăn uống đúng giờ.
Thì ra, cái gọi là hội nghị tài chính, lại là ở đỉnh núi tuyết, ôm một người đàn bà khác.
“Cô tìm thấy chưa?”
Giọng Lâm Hàn vọng ra từ phòng khách.
Tôi giật mình hoàn hồn, tim như bị một bàn tay vô hình siết chặt, đau đến mức không thở nổi.
“Không… không có.”
Tôi vịn lấy khung cửa, cố giữ cho mình đứng vững.
“Có lẽ tôi nhìn nhầm, chắc nó đã tự quay về nhà rồi. Thật ngại quá, làm phiền cô nghỉ ngơi.”
Tôi như chạy trốn khỏi phòng trẻ con, không dám nhìn thêm lần nào nữa.
“Không sao đâu. À, chồng cô làm nghề gì vậy? Chồng tôi cũng làm đầu tư tài chính, biết đâu họ còn quen nhau đấy.”
Lâm Hàn vô tư trò chuyện.
Tôi nhìn khuôn mặt tròn trịa vì mang thai nhưng vẫn còn non nớt ấy, bỗng thấy vô cùng châm biếm.
“Anh ấy à,”
Tôi chậm rãi nói,
“Cũng là người rất giỏi đầu tư.”
Phải, quá giỏi là đằng khác.
Dùng tiền của tôi, đầu tư vào một ngôi nhà khác, một người vợ khác, và một đứa con sắp chào đời khác.
Tôi gần như bỏ chạy khỏi căn nhà trên tầng đó.
Về đến nhà, Giang Du Bạch đang ngồi trên ghế sofa xem bản tin kinh tế, tư thế thư thả.
Thấy tôi quay lại, anh không thèm ngẩng đầu: “Em đổ rác rồi à?”
“Ừ.”
Tôi bước tới, ngồi xuống chỗ trống bên cạnh anh.
Trên TV, MC đang phân tích xu hướng thị trường chứng khoán gần đây.
Tôi tựa vào vai anh, như đã từng làm vô số lần.
Trên người anh vẫn là mùi sữa tắm hương tuyết tùng quen thuộc, nhưng lúc này, mùi hương ấy lại khiến tôi buồn nôn một cách bản năng.
“Du Bạch.”
Tôi khẽ cất tiếng.
“Hôm nay em lại thấy mẫu giường trẻ em Bắc Âu đó trên mạng, hình như đang giảm giá. Hay là… mình mua đi nhé? Em thật sự rất thích.”
Cuối cùng anh cũng rời mắt khỏi TV, quay sang nhìn tôi, đưa tay vuốt tóc tôi, giọng điệu như thường ngày đầy chiều chuộng nhưng không cho phép nghi ngờ:
“Sênh Sênh, đừng bướng nữa. Mình đã nói rồi, không mua mấy thứ không thiết thực. Tiền phải tiêu đúng chỗ.”
Tôi lại hỏi: “Anh còn nhớ bức tranh tên là Hồi âm từ đáy biển không?”
3
Trong mắt anh thoáng qua một tia cảnh giác khó nhận ra, nhưng nhanh chóng bị che giấu.
“Dĩ nhiên là nhớ rồi, là bức em thích nhất mà. Sao tự nhiên lại nhắc đến?”
“Không có gì, chỉ là cảm thấy hơi tiếc.”
Tôi nhìn thẳng vào mắt anh.
“Nếu mua được thì tốt biết mấy.”
“Đừng mơ nữa.”
Anh cười, hôn lên trán tôi một cái.
“Loại tranh độc bản cấp ấy, đã sớm bị người có tiền thật sự sưu tầm rồi, đến lượt mình chắc?”
“Được rồi, đừng nghĩ lung tung nữa. Vài hôm nữa công ty bạn anh có buổi tiệc rượu, em đi cùng anh nhé, anh giới thiệu vài khách hàng mới cho em.”
Anh vẫn nghĩ tôi là người vợ hiền lành luôn nghe lời anh, một lòng phụ trợ cho sự nghiệp của anh.
Tôi nhắm mắt lại, tựa vào lòng anh gật đầu, nhưng trong lòng đã chìm dần xuống đáy biển lạnh buốt.
Giang Du Bạch, rốt cuộc anh còn giấu tôi bao nhiêu chuyện?
Những ngày sau đó, tôi vẫn tỏ ra bình thản.
Tôi vẫn chuẩn bị bữa sáng cho anh mỗi ngày, là ủi áo sơ mi, ôm anh một cái trước khi anh ra khỏi nhà.