Chương 6 - Bí Mật Đằng Sau Ảnh Đại Diện
11
Trước ngày khởi hành.
Tôi nhìn chằm chằm đống chai nước hoa trên bàn trang điểm, rơi vào trầm tư.
Tôi không biết Lý Gia Hào sẽ dùng chai nào.
Vậy thì… cứ xử lý hết cho chắc.
May mà tôi đã mua đủ ớt ma tinh chất.
Tôi mở nắp chai nước hoa đầu tiên, đổ dung dịch ớt vào.
Lắc nhẹ.
Quả thật đúng như mô tả — không màu, không mùi, hoàn toàn không thể nhận ra.
Tiếp theo là chai thứ hai, thứ ba…
Dù là phiên bản giới hạn hay bộ sưu tập quý hiếm, tôi đều “tẩm” hết.
Xong xuôi,Tôi nhẹ tay đặt từng chai trở lại vị trí cũ, lau sạch bên ngoài, đảm bảo không để lại dấu vết nào.
Nhưng… lỡ hôm đó cô bé không chơi “phía sau” thì sao?
Nghĩ vậy, tôi kéo ngăn tủ đầu giường ra.
Cầm lấy ống tiêm, “chăm sóc” luôn cho hộp bao cao su 001 một chút.
Không phải là kỷ niệm một năm yêu nhau à?
Vậy để tôi tặng cho hai người một món quà cay xé lưỡi, nóng bỏng “cháy nhà”.
Chúc hai người chơi vui vẻ.
12
Sáng thứ Bảy.
Trời còn chưa sáng hẳn.
Lý Gia Hào ân cần xách hành lý giúp tôi, tiễn tôi đến tận ga tàu cao tốc.
Trước khi vào ga, anh ta còn nhập vai diễn sâu, nắm chặt tay tôi dặn đi dặn lại:
“Vợ ơi, đi đường cẩn thận nhé, tới nơi nhớ nhắn cho anh, về sớm nha!”
Tôi vẫy tay: “Được rồi, em vào đây.”
Nói xong, tôi xoay người đi về phía cửa kiểm tra an ninh.
Chưa đầy một phút sau, tôi quay đầu nhìn lại.
Chỉ thấy bóng lưng Lý Gia Hào.
Anh ta bước đi nhẹ tênh, như muốn bay lên luôn vậy, còn đâu cái vẻ bịn rịn lưu luyến ban nãy?
Tôi mặt không cảm xúc, mở điện thoại ra, kết nối với camera giám sát trong nhà.
Màn hình vừa sáng lên.
Tôi suýt chút nữa ném điện thoại xuống đất!
Tuy đã đoán trước hai người họ sẽ lén lút sau lưng mình,
Nhưng tôi thật sự không ngờ, tôi còn chưa lên tàu cao tốc mà Sở Thiến Thiến đã lững thững bước vào nhà tôi rồi!
Trong khung hình camera,
Cô ta cư xử như đang ở nhà mình vậy, thản nhiên đi thẳng vào phòng thay đồ, lục tung tủ quần áo của tôi.
Cuối cùng, cô ta lôi ra một bộ đồ ngủ ren lụa cao cấp.
Đó là món quà tôi tự mua tặng bản thân nhân ngày sinh nhật năm ngoái, còn chưa mặc được mấy lần.
Cô ta đứng trước gương, cứ ướm tới ướm lui bộ đồ lên người, mặt mũi đầy đắc ý.
Quá giỏi.
Nóng lòng đến mức không thể chờ nổi để thế chỗ tôi sao?
Tôi thật sự tò mò nếu ba cô ta mà thấy con gái mình lộ nguyên bộ mặt này… sẽ có cảm nghĩ thế nào?
Buồn nôn đến cực điểm.
Tôi lập tức rời khỏi hàng đợi kiểm tra vé, gọi ngay một chiếc taxi quay về khu chung cư.
Nhưng tôi không lên nhà ngay.
Muốn tiêu diệt kẻ khác, trước tiên phải để chúng tự hủy hoại mình.
Tôi chọn một chỗ kín đáo trong quán cà phê dưới lầu,
Và dán mắt vào màn hình điện thoại — nơi đang phát hình ảnh camera trong nhà.
Năm phút sau.
Cửa mở ra.
Lý Gia Hào xông vào nhà, đến dép cũng không thèm thay, chạy thẳng vào phòng ngủ như phát cuồng.
“Anh về rồi! Tiểu yêu tinh của anh chờ đến sốt ruột rồi phải không?”
Vừa bước vào phòng, anh ta đã nhào lên giường, kéo tung chăn lên.
Sở Thiến Thiến mặc đồ ngủ của tôi, nằm nghiêng trên giường, tạo dáng đầy quyến rũ.
Lý Gia Hào nhìn mà trợn tròn mắt.
“Bảo bối của anh hôm nay thật sự quá sức gợi cảm…”
Sở Thiến Thiến lập tức quấn lấy anh ta, giọng nũng nịu:
“Chú ơi~ chú nói đi, là con mặc đẹp hơn, hay dì mặc đẹp hơn hả?”
Lý Gia Hào ôm chầm lấy cô ta.
“Tiểu yêu tinh, tất nhiên là con mặc đẹp hơn rồi… dì con ấy à, già rồi, anh nhìn phát là buồn nôn cả tuần.”
“Hehe~”
Hai người lao vào nhau không thể chờ thêm giây nào, hôn nhau chụt chụt.
Ga trải giường bị giày vò đến nhăn nhúm.
Sở Thiến Thiến cứ gọi “chú ơi chú ơi” mãi không thôi.
Khi bầu không khí đang ngày một “nóng bỏng”,
Lý Gia Hào vội vã đi lấy bao cao su 001.
Nhưng Sở Thiến Thiến lại giơ tay ngăn lại.
“Chú ơi~ hôm nay… hôm nay là ngày an toàn mà.”
Ánh mắt cô ta lả lơi, giọng nói mê hoặc: “Chúng ta có thể… không cần dùng cái đó đâu.”
Lý Gia Hào phấn khích đến mức giọng cũng đổi tông: “Thật á? Bảo bối, không được lừa anh đấy nhé?”
“Ưm~”
Sở Thiến Thiến e thẹn một tiếng, chủ động lao tới.
Hai người lại lăn lộn với nhau, càng lúc càng mãnh liệt.
Tôi siết chặt điện thoại, móng tay đâm vào lòng bàn tay đến rướm máu.
Màn hình giám sát đã không còn gì để xem nổi nữa.
Nhưng tôi vẫn ép bản thân mở to mắt mà nhìn cho bằng hết.
Thậm chí tôi còn ấn nút lưu lại video.