Chương 14 - Bí Mật Của Thái Tử Và Nha Hoàn
Ta quay lưng định đi, thì bị hắn gọi lại:
Hắn gãi gãi tai, lỗ tai đỏ bừng:
“Đây là bánh điểm tâm của tiệm Hương Mãn Lâu, điện hạ ban cho thuộc hạ… Ta không ưa ngọt, nên… tặng, tặng cô nương ăn thử, được chăng?”
Sì hà sì hà~ (nuốt nước miếng)
Trời ơi là bánh Hương Mãn Lâu đó!!!
Cái tiệm đó ở kinh thành, cả đám thế gia quý tộc tranh nhau xếp hàng cũng chưa chắc mua được!
Ta ra vẻ cao thâm khó lường:
“Vậy thì… ta đành miễn cưỡng nhận lấy vậy…”
(Mấy loại bánh không chất phụ gia, nguyên liệu thiên nhiên, vị ngọt vừa phải — đúng là mỹ vị trần gian!)
Cắn một miếng, ta lắc đầu lắc cổ vì sung sướng~
Hắn ngập ngừng:
“Nếu cô nương thích, lần sau… ta lại mua—à không, đem tới thêm cho cô.”
Ta miệng nhai nhồm nhoàm, hàm hồ đáp lời:
“Ừ… ừm.”
Thập Ngũ nhìn ta ăn, ánh mắt như cười:
“Vậy, tại hạ xin cáo lui trước.”
“Khoan—khoan đã!” – ta vội vàng gọi với theo, cổ họng bị mắc bánh, ta ho sặc sụa một trận.
“Chầm chậm thôi, cô nương, chẳng ai tranh phần với cô cả…” – Thập Ngũ vội vàng vỗ nhẹ lưng ta.
Khụ~ Cuối cùng cũng nuốt xong rồi!
Ta thò tay vào giỏ trúc bên hông, lấy ra mấy miếng gà chiên mới chế:
“Cho ngươi nếm thử tay nghề mới của ta — gà chiên Hồng Anh phiên bản đặc biệt.”
“Tạ ơn cô nương! À không, tạ ơn Hồng Anh.”
Sau này, mỗi khi hắn tới đưa đồ cho tiểu thư, cũng không quên thuận tay đem cho ta ít món ngon vật lạ.
Ta cũng chẳng keo kiệt gì — có qua có lại mới toại lòng nhau.
Mỗi lần bưng trà điểm tâm cho tiểu thư, ta đều để riêng một phần cho Thập Ngũ.
Gà chiên, khoai tây chiên, pizza…
Tên ngốc kia ăn tới nỗi mắt cong tít tắp.
Hắn hỏi ta:
“Những món này từ đâu mà ra, sao ta chưa thấy bao giờ?”
Ta nháy mắt bí mật:
“Cái đó gọi là… sáng tạo của thế giới khác!”
4
Cặp tỷ muội nhà họ Thẩm, quả thực là gai trong mắt, nhức trong lòng!
Còn dám vu oan giá họa cho tiểu thư ta nữa chứ!
May thay có Cửu hoàng tử đứng ra, minh oan cho tiểu thư.
Lại còn vì công đạo mà nghênh ngang trước mặt Chiêu Dương công chúa mà biện bạch.
Tuy nhìn có phần cao ngạo kiêu căng, nhưng tâm địa xem ra cũng chẳng tồi.
Thập Ngũ chẳng biết từ đâu nhảy ra, dùng ngón tay nhẹ chọc chọc vào vai ta, thì thào:
“Ta có đồ ăn ngon cho ngươi~”
Là bánh điểm tâm mới của Hương Mãn Lâu đó!
Sì hà sì hà~~ (nuốt nước miếng lần thứ n)
5.
A a a a a a a a a a!!!
Ta chẳng qua là ăn có vài miếng bánh thôi mà!!
Sao bỗng chốc biến thành… cốt truyện rẽ hướng đầy ngoạn mục?!
Tiểu thư bị Cửu hoàng tử “dụ” chạy mất rồi!
Thập Ngũ —— cái đồ đại lừa đảo!
Ta thề, từ nay về sau, tuyệt đối không ăn bất cứ thứ gì hắn đưa nữa!
Ta cũng sẽ không thèm nói chuyện với hắn nữa!
6.
Ta cầm theo một cây tán giấy dầu, giận dữ đi tìm Thập Ngũ.
Hắn lại từ trên cây nhảy xuống một cái “vèo” —— làm ta giật nảy cả mình.
Mưa lớn khiến y bào hắn ướt sũng, từng giọt nước mưa theo sống mũi và gò má chảy xuống, rồi dọc theo chiếc cổ dài, qua bờ ngực nở nang, trượt đến vòng bụng rắn chắc đầy cơ bắp…
Không được nhìn nữa!!!
Ta vội nâng cao ô, che cả hắn lẫn ta dưới tán.
Ngẩng đầu hỏi hắn:
“Trời mưa to thế này, ngươi không biết tìm chỗ trú mưa à?!”
Hắn không đáp, chỉ tiện tay đón lấy chiếc ô, lau mặt rồi nhoẻn miệng cười ngốc:
“Ngươi không tức ta nữa rồi ư?!”
Đồ ngốc này!
Chính mình ướt như chuột lột rồi, mà còn quan tâm ta có giận không.
Ta chẳng buồn nói, nắm cổ tay hắn kéo đi, dẫn thẳng tới phòng bên.
Chỉ tay vào đống xiêm y sạch sẽ trên giường:
“Ở đây có quần áo khô. Mưa to quá, thay đồ rồi ở phòng bên trực đêm cũng được.”
“Không được! Ta không thể tự ý rời khỏi vị trí canh gác!”
Nghe xong, cơn giận trong lòng ta bùng lên lần nữa!
Chống nạnh hét lớn:
“Đây là lệnh của tiểu thư! Ngươi mà không nghe, tiểu thư sẽ mách Cửu hoàng tử, nói ngươi cãi lời, rồi đổi người khác trông ta đấy!”
“Không thể được!!!” – Hắn hét lên, giọng đầy kích động khiến ta giật mình.
Ngay sau đó lại cúi đầu lẩm bẩm:
“…Như vậy thì không còn được gặp ngươi nữa.”
“Ngươi nói gì?” – Ta cau mày, không nghe rõ.
“Không… không có gì.”
“Còn ngây ra đó làm gì, còn không mau thay đồ?!”
“Ngươi… ngươi quay mặt đi.”
Hắn đỏ mặt tía tai, chẳng khác gì tôm luộc.
Thấy hắn ngượng ngùng, lòng ta bất giác nổi máu trêu ghẹo.
Ta khoanh tay, dựa lưng vào khung cửa:
“Cởi đi nào, để ta kiểm tra thành quả luyện công của ngươi xem thế nào…”
“Có cơ bụng không đây?”
Vừa nói, ta huýt sáo một tiếng như tên lưu manh chốn đầu đường xó chợ.
Hắn mặt đỏ gay, cúi đầu mắng nhỏ:
“Lưu manh!”
“Ta nghe thấy đấy~ Mau thay đồ đi!”
Hắn mặt mày đỏ rực, động tác chậm rãi cởi bỏ lớp áo ngoài ướt sũng.
Thân hình hắn khẽ nghiêng, dáng điệu thẹn thùng như dâu mới nhập môn, tay run run cởi áo, lộ ra nước da bánh mật khỏe mạnh.