Chương 1 - Bí Mật Của Nữ Y Mang Thai

🔥 Mời bạn theo dõi page Hoa Rơi Bên Mộng để đọc sớm nhất các truyện mới nhất!

Phu quân ta tử trận nơi sa trường, được đưa về kinh thành ngoài di cốt còn có một nữ y đang mang cốt nhục của chàng.

Nữ y khóc không ngừng, quỳ trước mặt ta nói rằng chẳng cầu gì khác, chỉ nguyện sinh hạ đứa con di hài của chàng.

Ta gỡ tay nàng ra, khẽ cười: “Ai biết được có phải huyết mạch của tướng quân hay không?”

Nụ cười của ta vượt qua nàng, rơi vào hư ảnh phía sau.

Ấy chính là linh hồn của Quách Quân.

1

Tin tướng quân tử trận truyền về, toàn bộ tướng quân phủ lập tức rối loạn.

Đến ngày thứ mười kể từ khi tin báo về, quan tài của Quách Quân được đưa về kinh.

Triều đình vốn coi trọng việc “lá rụng về cội”, nên sau khi trở về, quan tài của Quách Quân được an táng tại phần mộ tổ tông.

Cùng với quan tài Quách Quân, còn có một nữ y mang thai.

Nàng nói mình là thiếp được Quách Quân nạp ở biên cương, trong bụng đang mang cốt nhục của chàng.

Ta đưa mắt liếc nhìn tiểu cô nương mặc y phục màu nhạt,

Mai trắng cài bên mái tóc, mày mắt phủ đầy sầu bi.

Dưới lớp váy áo trắng, bụng đã nhô rõ rệt, ít nhất cũng đã mang thai hơn năm tháng.

Chưa kịp nói gì, lão phu nhân vốn nằm bệnh đã lảo đảo chạy tới.

“Con của Quân nhi?”

Bà rưng rưng nước mắt, định bước lên đỡ nữ y.

Ta hơi nhướng mày, mấy bà vú vội dìu lão phu nhân ngồi xuống.

“Mẫu thân, thái y đã dặn người phải giữ gìn, không được để tình cảm dao động quá mạnh.”

Ta cầm khăn tay chấm nhẹ khoé mắt, dịu giọng:

“Mấy hôm trước nếu không phải con tự mình cầu danh thiếp bên ngoại mời thái y tới, lại chuẩn bị nhân sâm trăm năm, thủ ô ngàn tuổi, người sao có thể được thế này.”

Lời lẽ chân thành, khóe mắt lại liếc thoáng sang đám dân chúng đang bu quanh xem trò.

E rằng tiếng thơm hiền đức của ta lại sắp truyền khắp kinh thành một phen nữa.

Ta bước tới đỡ nữ y dậy:

“Cô nương làm vậy là cớ gì, thật khiến người đau lòng. Nếu có khó khăn gì, ta nhất định sẽ ra tay giúp.”

Nữ y nước mắt lăn dài, nắm lấy tay ta:

“Phu nhân, thiếp chẳng cầu gì khác, chỉ mong sinh hạ được đứa con di hài của tướng quân.”

Ta nghiêng đầu, mỉm cười:

“Cô nương nói vậy là ý gì? Hậu viện của tướng quân ngoài ta chỉ có hai thiếp thất, cả hai đều ở kinh thành.

Đứa trẻ trong bụng cô, thật sự là con của tướng quân sao?”

Lời vừa dứt, ánh mắt ta rơi xuống hư ảnh phía sau nàng.

Là Quách Quân.

Phu quân của ta.

Có vẻ chàng chet rồi mà hồn phách đến cả Diêm Vương cũng không cần.

2

Ta là bậc hiền phụ bậc nhất kinh thành.

Cùng phu quân thanh mai trúc mã, tình cảm mặn nồng.

Sinh cho chàng một đôi long phụng song sinh.

Trên hiếu kính mẹ chồng, dưới rộng lượng với thiếp thất.

Trong kinh, không ai không biết đến danh tiếng hiền đức của ta.

Người ta thường nói: “Lấy vợ nên lấy nữ nhi nhà họ La.”

Bởi vậy, khi ta nói đứa bé trong bụng nữ y không phải di tử của tướng quân, dân chúng vây xem chẳng ai phản bác.

Bởi ai chẳng biết tướng quân một lòng một dạ với ta, số thư từ chàng gửi về từ biên cương không dưới vài trăm bức.

Nếu thật sự nạp thiếp ở biên quan, ắt sẽ báo cho ta hay.

Mà ta vốn luôn đối đãi tốt với các thiếp của Quách Quân, sao lại không dung nổi một nữ y nhỏ bé?

Nữ y sững sờ tại chỗ, dường như không ngờ ta sẽ phản ứng như vậy.

Sau lưng nàng, hồn phách Quách Quân đã không kìm được mà bước lên che chở:

“Phu nhân, ta biết là ta có lỗi với nàng, nhưng Dĩ Đông là vô tội. Đứa bé trong bụng nàng, ta chẳng đã nói với nàng trong thư rồi sao?”

Khi bảo vệ nàng, Quách Quân tỏ ra vô cùng nghiêm túc.

Mày mắt sâu thẳm nhíu chặt, hai tay dang ra chặn trước mặt nàng.

Tựa như người đối diện nàng là ta đây, là kẻ tội ác tày trời.

Nhưng rõ ràng, trước kia người được chàng che chở như thế lại là ta.

3

Ta và Quách Quân vốn là thanh mai trúc mã.

Chàng là trưởng tử của tướng quân, ta là con gái trưởng của Đại Lý Tự khanh.

Phụ thân chúng ta là huynh đệ thâm giao, từ nhỏ đã định ước hôn nhân.

Từ thuở bé, chúng ta đã biết đối phương là người bạn đời duy nhất của mình.

Chữ đầu tiên chàng học viết, chính là tên ta và tên chàng.

Chiếc túi hương đầu tiên ta thêu xong, cũng nóng lòng dâng tận tay chàng.

Sau này, khi ta chưa kịp cài trâm, sứ thần phương Bắc đến bái kiến thiên tử.

Họ mang theo ước định hòa thân.

Một vị công chúa có thể đổi lấy nhiều năm bang giao ổn định.

Hoàng thượng không có lý do để từ chối.

Nhưng hai vị công chúa duy nhất đều không nguyện ý.

Bắc địa hoang lạnh, ai lại muốn tới nơi ấy?

Bởi vậy, ý định đưa công chúa đi lại rơi xuống đầu con gái các đại thần.

Trưởng công chúa vốn không ưa ta, bèn xúi giục quý phi tâu lên hoàng thượng, đề nghị ta thay công chúa hòa thân.

Vì bang giao lưỡng quốc.

Vì đại nghĩa trăm họ.

Những ngọn núi lớn cứ thế đè xuống, ta không có lấy một khe hở để thở.

Là Quách Quân đã gánh lấy áp lực to lớn, chủ động vào cung gặp hoàng thượng, từ chuyện hòa thân đời trước đến dã tâm của Bắc quốc đều phân tích rành rẽ.

Báo cáo Nếu phát hiện thiếu chương hoặc bất kỳ vấn đề nào, hãy phản hồi cho tôi! :)