Chương 3 - Bí Mật Của Nữ Quỷ
7
Chiếc xe từ từ lăn bánh đi, tôi và Phó Chi Dương đứng ở ven đường, mắt trừng mắt.
Ngay trước khi nó định bùng nổ, tôi đưa tay chỉnh lại mấy lọn tóc rối:
“Nhóc, theo đuổi con gái không phải như thế này đâu.”
Mặt Phó Chi Dương lập tức đỏ bừng:
“Cô nói bậy cái gì đấy?”
“Ồ? Không thích cô ấy à? Thế sao lại xì lốp xe của người ta?” – tôi dừng một nhịp, bỗng như bừng tỉnh –
“À, thì ra là mày ghét cô ấy. Vậy lát nữa tao sẽ cảnh báo cô ấy tránh xa mày ra, đừng để chướng mắt mày.”
Phó Chi Dương quát lớn:
“Cô bị bệnh à!”
Tôi nhìn nó, nửa cười nửa không.
Có lẽ là chuyện riêng trong lòng bị một kẻ đáng ghét như tôi đoán trúng, nên mất hết thể diện, nó xoay người bỏ đi trong tức tối.
Tôi thì từ tốn bước theo:
“Thích một người thì phải dùng đúng cách. Kiểu mày lấy danh nghĩa thích để gây rắc rối, làm tổn thương người ta, chỉ càng đẩy người ta ra xa thôi.”
Bước chân Phó Chi Dương chậm lại, nhưng chưa dừng.
Tôi mặc kệ, nói tiếp:
“Để tao đoán nhé, ở trường mày cũng giật tóc cô ấy, giả vờ vô tình va vào bàn cô ấy, giật đồ dùng học tập của cô ấy, còn…”
“CÂM MỒM!” – Phó Chi Dương đột ngột dừng lại, quay đầu trừng mắt nhìn tôi, mà mặt lại hơi đỏ.
Ồ, chắc là tôi đoán trúng rồi.
“Tch, không nói nữa.” – tôi nhún vai – “Ban đầu còn định chỉ mày cách theo đuổi con gái đúng chuẩn cơ.”
Tôi lắc đầu, vòng qua nó đi trước.
An Nhiễm thì giúp tôi quan sát phía sau:
“Nó đang lấy chân cọ xuống đất kìa, nhìn sang đây rồi, lại gãi đầu… A a a, nó chạy theo rồi!”
Hừ, tôi lăn lộn ngoài xã hội hơn chục năm, chẳng lẽ còn trị không nổi mày?
Tôi hừ mũi cười khẽ, rồi bước lên chiếc xe buýt bên cạnh.
Quay đầu nói với Phó Chi Dương phía sau:
“Mau lên! Tối nay chúng ta đi xe buýt về nhà!”
Có lẽ là lần đầu đi xe buýt, nó tỏ ra rất tò mò,
nhìn đông nhìn tây.
Cuối cùng, giả vờ lơ đãng mở lời:
“Này, lúc nãy cô còn chưa nói xong đấy. Tôi ghét nhất mấy người nói nửa chừng.”
Cái đồ kiêu ngạo này… lại còn đáng yêu ghê.
Tôi không trêu nữa, nghiêm túc nói:
“Thích một người thì không nhất thiết phải dùng cách bắt nạt để thu hút sự chú ý. Hãy để bản thân trở nên đặc biệt trong lòng cô ấy bằng một cách khác.”
Phó Chi Dương nghe rất chăm chú:
“Còn gì nữa?”
“Chơi thẳng thắn.” – tôi vỗ vai nó – “Trong cái tuổi thanh xuân non trẻ này, ‘tấn công thẳng’ chính là vô địch.”
“Chỉ cần mày thật lòng, cô ấy sẽ cảm nhận được.”
8
Khi chúng tôi về đến nhà, tài xế cũng vừa quay lại.
Phó Chi Dương bước tới hỏi:
“Đã đưa cô ấy về chưa?”
Tài xế mỉm cười:
“Đích thân nhìn cô ấy vào nhà rồi.”
“Ồ.”
Phó Chi Dương vẫn tỏ ra hơi ngại, không muốn nói thêm, liền quay người về thẳng phòng mình.
Ngược lại, quản gia có chút ngạc nhiên:
“Xem ra cô Lương và cậu chủ khá hợp nhau đấy.”
“Tạm tạm thôi.” – tôi ngáp một cái, bước lên lầu.
Chủ yếu là vì trên xe, tôi đã hứa với nó rằng mình sẽ không ở lại nhà họ Phó, càng không làm mẹ kế của nó.
Bữa tối hôm đó, chúng tôi cũng không ăn chung, mỗi người được bảo mẫu mang cơm lên phòng.
Phòng tôi và Phó Chi Dương cách nhau một tầng lầu — nó ở trên, tôi ở dưới, chẳng ai ảnh hưởng ai.
Buổi tối, tôi đang trò chuyện với An Nhiễm, nghe chị ta kể mấy chuyện xấu hổ của Phó Chi Dương hồi nhỏ, khá là buồn cười.
Đang cười thì bên ngoài vang lên tiếng bước chân khe khẽ.
Tôi khựng lại, liếc mắt với An Nhiễm, rồi đứng dậy xuống giường.
Ngay khi tiếng bước chân dừng trước cửa phòng tôi, tôi lập tức kéo cửa ra.
Quả nhiên, Phó Chi Dương đang lén lút đứng đó, ngây người khi bị bắt quả tang.
Tôi tựa vào khung cửa:
“Mấy hôm trước, người đi qua đi lại trước cửa phòng tôi cũng là mày đúng không?”
“Nói đi, tìm tôi có chuyện gì?”
Phó Chi Dương mím môi, ngẩng mắt nhìn tôi:
“Cô nói, chuyện cô mơ thấy mẹ tôi… là thật sao?”
Tôi hơi bất ngờ:
“Mày chịu tin à?”
Phó Chi Dương gật đầu.
“Nói thật… hồi nhỏ, hình như tôi từng nhìn thấy bà ấy một lần.”
9
Phó Chi Dương kể, năm mười tuổi, vì ham chơi nên nó leo lên ban công ngoài tầng ba.
Bị con mèo hoang trong sân làm giật mình, nó trượt ngã xuống dưới.
Khoảnh khắc rơi xuống và bất tỉnh, nó dường như nhìn thấy mẹ mình — bà hoảng hốt gọi tên nó, bảo nó đừng ngủ…
“Lần đó tôi gãy một chân, ai cũng nói tôi mạng lớn, nhưng tôi tin là mẹ đã bảo vệ tôi.”
Nó hít một hơi thật sâu, lấy lại bình tĩnh rồi nhìn tôi:
“Vậy… ngoài việc mơ thấy bà, cô còn có thể nhìn thấy bà không?”
Theo phản xạ, tôi định quay sang nhìn An Nhiễm.
Nhưng lại nghe thấy giọng chị ta:
“Đừng nói.”
Tôi khựng lại.
Tôi hiểu lý do chị ta lo lắng.
Phó Chi Dương không nhìn thấy, cho dù biết An Nhiễm tồn tại thì hai người cũng chẳng nói chuyện được, càng không thể chạm vào nhau, chỉ khiến nó thêm vướng bận.
Nếu lỡ Phó Chi Dương chìm sâu vào, sẽ rất khó thoát ra.
Tôi lắc đầu.
Phó Chi Dương có chút thất vọng, nhưng rồi lại cười nhẹ, xen lẫn chút an lòng:
“Không sao, chỉ cần có thể mơ thấy bà là tốt rồi.”
“Lương… chị gái.” – nó có vẻ hơi ngượng – “Chị có thể giúp em một việc không?”
Chỉ riêng câu “chị gái” này thôi là tôi đã chắc chắn sẽ giúp!
“Em nói đi!”
“Nếu lần sau chị lại mơ thấy mẹ em… chị có thể nói giúp với mẹ là… em nhớ mẹ lắm không?”
Không ổn rồi, mắt tôi sắp rưng rưng rồi đây.
Tôi thừa nhận mình đôi khi quá dễ mềm lòng.
Nhìn Phó Chi Dương, tôi cũng thấy dịu dàng hơn:
“Được, chị sẽ nhắn lại giúp em.”
Trước khi nó rời đi, tôi gọi với lại:
“Thật ra em có từng nghĩ chưa, rằng mẹ em muốn thấy em lớn lên thật tốt, và cũng muốn thấy em với bố mình có thể hòa thuận hơn?”
Bước chân Phó Chi Dương khựng lại, giọng bỗng trở nên lạnh lùng:
“Không thể nào. Dù có chết, em cũng sẽ không tha thứ cho ông ta.”
10
Từ khi Phó Chi Dương chịu hòa nhã với tôi, thật ra chúng tôi khá hợp nhau.
Ngày nghỉ hay lễ tết, tôi sẽ dẫn nó đi cắm trại.
Hoặc ở nhà cùng nhau nấu vài món đơn giản, còn An Nhiễm thì đứng bên cạnh hướng dẫn.
Lần đó, tôi và Phó Chi Dương cùng làm một chiếc bánh nhỏ. Nó vô cùng tự hào, cầm điện thoại chụp lia lịa, sau đó gửi cho Đào Đào.
Đứng bên cạnh, nó nắm chặt điện thoại, cười rạng rỡ.
Tôi ghé sát lại:
“Hôm nay thực ra là sinh nhật bố em đấy, em có muốn chụp một tấm gửi cho ông ấy không?”
Nụ cười bên môi Phó Chi Dương lập tức đông cứng.
“Cô bảo là cái bánh cô làm cùng tôi… là làm cho ông ta à?”
“Ờ… thì…” – tôi định giải thích, nhưng thấy Phó Chi Dương đã bưng nguyên cái bánh ném mạnh vào thùng rác –
“Em làm gì thế?!”
“Ghê tởm.”
Phó Chi Dương lạnh lùng nhìn tôi:
“Nếu cô còn định làm mấy chuyện vô ích như vậy nữa, thì sau này đừng xuất hiện trước mặt tôi.”
Nhỏ tuổi vậy mà đã có dáng vẻ bá tổng rồi.
Tôi bất đắc dĩ giơ tay đầu hàng:
“Sau này sẽ không nữa, xin lỗi.”
Phó Chi Dương quay lên lầu, ngay cả cơm tối cũng không ăn.
Tôi nhận ra, sự bài xích mà nó dành cho Phó Thịnh Triều còn sâu hơn tôi tưởng.
Tôi nhún vai với An Nhiễm:
“Tôi đã cố rồi, nhưng kết quả thì chị cũng thấy đấy.”
An Nhiễm nhìn về phía cầu thang tối om, cũng khẽ thở dài.
Tôi cảm thấy có điều gì đó không ổn:
“Nếu nói rằng Phó Chi Dương hận bố mình là vì năm xưa ông ấy cãi nhau với chị dẫn đến tai nạn của chị, thì cũng không có lý do gì để hận lâu và sâu đến vậy.
Dù sao chị mất vì tai nạn, chứ đâu phải bị Phó Thịnh Triều giết. Hơn nữa, theo lời chị kể, chị và ông ấy từng rất yêu nhau, mà ông ấy cũng chưa từng vắng mặt trong quá trình con trai trưởng thành. Vậy thì Phó Chi Dương đâu đến mức này.”
An Nhiễm gật đầu:
“Chị cũng không hiểu nổi.”{Bạn đang đọc truyện tại TruyenNe.Com, rất mong được sự ủng hộ từ các bạn}
Tôi suy nghĩ:
“Có lẽ vẫn liên quan đến lý do thật sự khiến chị và Phó Thịnh Triều cãi nhau năm đó.”
Nhưng An Nhiễm đã quên mất.
Chỉ cần cố gắng nhớ lại là sẽ đau đầu đến muốn nứt ra.
Tôi an ủi:
“Không sao, mình nghĩ cách khác. Biết đâu có thể moi ra từ miệng Phó Chi Dương.”
Không ngờ, thời cơ ấy… đến rất nhanh.
11
Phó Thịnh Triều vẫn chưa đi công tác về, còn tôi thì ở nhà họ Phó chán đến muốn mốc meo.
Sáng hôm đó, quản gia vội vàng chạy tới tìm tôi:
“Cậu chủ nhà trường gọi điện đến, nói cậu ấy gặp chuyện rồi.”
…
Khi tôi đến trường, Phó Chi Dương vừa từ phòng y tế bước ra.
Sau đầu cạo trọc một mảng, bôi thuốc và quấn băng đơn giản.
Chỉ là tay nghề cắt tóc của y tá trường hơi tệ, khiến một cậu nhóc đẹp trai giờ trông hơi buồn cười.
Còn Đào Đào thì đứng bên cạnh, mắt đỏ hoe, đưa cho nó một chai nước:
“Cảm ơn cậu nha, Phó Chi Dương.”
Giáo viên kể lại, sáng nay trên đường đi học, Đào Đào bị một nhóm lưu manh ngoài cổng trường chặn lại bắt nạt.
Vừa hay bị Phó Chi Dương nhìn thấy.
Tính nóng của nó thì làm sao chịu được,
xông lên “một chọi sáu”… và tất nhiên là không thắng nổi.
Nhưng nó đã che chắn cho Đào Đào, khiến mọi cú đấm đều rơi lên người mình.
Kết quả là màn “anh hùng cứu mỹ nhân” thành công mỹ mãn.
Tôi khoanh tay, đứng cách đó không xa, nhìn đôi nam nữ nhỏ tuổi kia.
An Nhiễm bay lại, giọng vẫn còn run:
“Tôi xem rồi, chắc không sao, nhưng dù gì cũng là chấn thương đầu, vẫn nên đến bệnh viện kiểm tra kỹ thì hơn.”
“Ừ.” – Tôi gật đầu, rồi bước tới –
“Này, Phó Chi Dương.”
Thấy tôi, Đào Đào hơi bối rối, định tránh đi, nhưng bị Phó Chi Dương giữ tay lại:
“Tránh cái gì? Đứng cạnh tôi xấu hổ lắm hả?”
“Nhìn mày bây giờ, đúng là hơi xấu hổ thật.” – tôi mỉa một câu, rồi gỡ tay nó khỏi cô gái nhỏ.
“Chị là chị gái của Phó Chi Dương ạ?”
Đào Đào cúi đầu với tôi:
“Xin lỗi chị, tại em nên Chi Dương mới bị thương.”
An Nhiễm bay vòng quanh cô bé:
“Aiya, ngoan quá ngoan quá.”
Tôi bật cười:
“Không sao đâu, nhóc này da dày lắm. Chỉ là mấy hôm tới có khi phải nghỉ học để kiểm tra, vậy mấy bài học thiếu thì nhờ bạn Đào bù giúp nhé.”
Đào Đào khẽ liếc sang Phó Chi Dương, mặt đỏ bừng:
“Không… không vấn đề gì ạ.”
…