Chương 1 - Bí Mật Của Nhật Ký
Khi vị chuyên gia thứ 99 khẳng định chắc chắn rằng tôi sẽ không bao giờ có thể mang thai, chồng tôi không chút do dự mà vứt bỏ tôi, phẫn nộ rời đi.
Tôi đuổi theo anh ta đến văn phòng tổng giám đốc, nhưng lại nghe thấy bên trong vang lên những âm thanh thân mật, nhịp nhàng.
“Miên Miên, sinh con cho anh, trở thành bà Lục của anh, được không?”
Bàn tay tôi, vốn đang chuẩn bị gõ cửa, chợt mềm nhũn, buông thõng xuống khi nghe những lời đó.
Về đến nhà, tôi gỡ hết ảnh cưới xuống, nhưng vô tình nhìn thấy cuốn nhật ký mà chồng đã nhiều năm không động đến.
Mang đầy oán hận không nơi trút bỏ, tôi cầm bút, nghiến răng viết tám chữ thật mạnh: “Lục Chí Nhiên, chúng ta kết thúc rồi!”
Ngay lúc đó, bên dưới dòng chữ của tôi bỗng dưng xuất hiện một câu: “Cô là ai? Sao lại viết linh tinh lên nhật ký của tôi?”
Cơn tức giận che lấp nỗi sợ hãi, tôi đáp ngay: “Tôi là Bạch Hướng Uyển, vì anh không yêu cô ấy.”
1
Những dòng chữ trên nhật ký lần lượt xuất hiện, từng chữ một.
“Cô là Bạch Hướng Uyển?”
“Không thể nào! Cô rốt cuộc là ai?”
“Tại sao lại có thể xuất hiện trong nhật ký của tôi?”
Ba câu hỏi liên tiếp. 1 ngay a làm cổ thần
Nhìn thấy cảnh tượng này, tôi hoảng sợ đến mức ném mạnh cuốn nhật ký đi.
Hai phút sau, tôi mới bình tĩnh lại, lấy hết can đảm nhặt nó lên.
Nhìn những dòng chữ hiện trên trang giấy, tôi cầm bút, viết hồi đáp: “Đây là nhật ký của anh sao? Anh là ai?”
“Tôi là Lục Chí Nhiên.”
Năm chữ ngay ngắn, chắc chắn.
Tay tôi run lên.
Người đang ở đầu kia của cuốn nhật ký… là Lục Chí Nhiên năm 18 tuổi sao?
Chưa kịp phản ứng, từng chữ lại liên tục xuất hiện, gấp gáp hơn.
“Cô còn chưa trả lời tôi! Cô rốt cuộc là ai?”
Tôi vội vàng viết xuống: “Tôi là Bạch Hướng Uyển, 31 tuổi.”
“Tương lai, anh sẽ phản bội tôi. Vậy nên, Lục Chí Nhiên của 18 tuổi, đừng đến gần tôi nữa.”
Nhật ký bỗng trở nên im lặng.
Mười giây sau, từng nét chữ như dao khắc vào giấy: “Không thể nào!”
Qua những dòng chữ ấy, tôi như thấy được hình ảnh Lục Chí Nhiên năm 18 tuổi, giận dữ và cố chấp, đang kiên quyết thề thốt về một tương lai mà chính anh ta cũng sẽ phản bội.
Khi ấy, tình yêu của anh ta thuần khiết và kiên định.
Dĩ nhiên, anh ta không thể ngờ được rằng 31 tuổi, chính anh ta sẽ trở nên tàn nhẫn và vô tình đến thế.
Tôi định cầm bút viết tiếp thì cánh cửa đột nhiên bị đẩy ra.
Cơn gió từ ngoài thổi vào, lật tung trang nhật ký.
Tôi lặng lẽ khép cuốn sổ lại.
Lục Chí Nhiên của hiện tại bước vào, không chút khách sáo lục tung tủ đồ.
Trước đây, mỗi lần về nhà, anh ta luôn từ phía sau ôm lấy tôi, như một con mèo nhỏ dụi đầu vào mái tóc tôi.
Mỗi lần tôi đẩy ra vì nhột, anh ta đều tiến lại gần hơn, thì thầm những lời ngọt ngào khiến tôi đỏ mặt.
Nhưng bây giờ, ánh mắt anh ta thậm chí không dừng lại trên người tôi quá nửa giây.
Lục Chí Nhiên tìm kiếm gần mười phút, vẫn không thấy thứ mình muốn, cuối cùng buộc phải cau mày hỏi tôi.
“Em có thấy bảo vật gia truyền của nhà họ Lục không?”
“Miên Miên đang mang thai con trai, bảo vật gia truyền luôn được truyền cho con trưởng.”
Trái tim tôi nhói lên một nhịp.
Ngày cưới, trước mặt tất cả khách mời, chính anh ta đã trao bảo vật gia truyền vào tay tôi, nhờ tôi giữ gìn. 1 ngay lam c o tha n
Khi ấy, em trai của anh ta tỏ vẻ bất mãn.
“Anh, bảo vật gia truyền phải truyền từ đời này sang đời khác. Ai cũng biết chị dâu không thể sinh con, vậy chị ấy có tư cách gì giữ gìn bảo vật của nhà họ Lục?”
Mười ba năm trước, tôi vô tình bị thương, mất đi khả năng mang thai.
Nhưng chưa từng có ai dám nhắc chuyện này trước mặt Lục Chí Nhiên.
Không ngờ, ngay trong ngày cưới, em trai anh ta lại nói toạc ra giữa đám đông.
Bầu không khí lập tức trở nên ngột ngạt.
Tất cả ánh mắt đều đổ dồn vào tôi.
Lục Chí Nhiên siết chặt tay tôi, giáng cho em trai một cái tát, rồi tuyên bố trước mặt tất cả mọi người.
“Dù Uyển Uyển không thể sinh con, bảo vật gia truyền cũng chỉ có cô ấy mới xứng đáng giữ gìn!”
Khoảnh khắc ấy, tôi tin rằng mình đã cưới đúng người.
Suốt năm năm qua tôi luôn nâng niu bảo vật ấy như một lời hứa thiêng liêng.
Nhưng bây giờ, chính anh ta lại tự tay phá vỡ lời thề ấy.
Tôi mở ngăn kéo, lấy ra miếng ngọc bội khắc hai chữ “Bình An”.
Lục Chí Nhiên giật lấy ngọc bội, khóe môi nhếch lên nụ cười đầy vui sướng.
“Cuối cùng cũng tìm thấy rồi. Chỉ cần Miên Miên đeo cái này, mẹ con cô ấy nhất định sẽ bình an.”
Lúc này, anh ta mới chịu ngước mắt nhìn tôi, ánh mắt lạnh lùng, không chút che giấu.
“Bảo vật gia truyền vốn dĩ phải truyền từ đời này sang đời khác. Bây giờ Miên Miên mang thai con tôi, thứ này dĩ nhiên phải thuộc về cô ấy.”
“Anh còn phải đi thăm Miên Miên, tạm thời đi trước. Đợi xong việc, anh sẽ về cùng em kỷ niệm ngày cưới.”
Bước đến cửa, anh ta bỗng khựng lại, liếc nhìn tôi bằng ánh mắt thương hại.
“Yên tâm đi. Dù Miên Miên có sinh con trai, thì vị trí bà Lục vẫn là của em.”
Một cú tát, rồi lại cho một viên kẹo, đây là cách mà anh ta đối xử với tôi trong suốt những năm gần đây.
Nhìn bóng lưng anh ta vui vẻ rời đi, tôi chỉ có thể bật cười chua chát.
Miệng nói tôi là vợ anh ta, nhưng người mang thai lại là kẻ khác.
Tôi lật cuốn nhật ký ra lần nữa, trên đó đã xuất hiện thêm một dòng chữ.
“Vì đợi em trả lời mà tôi bị chậm mất một giây, cuối cùng không thể đứng phía sau cô ấy.”
Tôi lập tức cầm lấy tấm ảnh tốt nghiệp, kinh ngạc phát hiện vị trí của Lục Chí Nhiên năm 18 tuổi thật sự đã thay đổi.
Trước mắt tôi là cuốn nhật ký đang tỏa ra một bí ẩn đáng sợ.
Chẳng lẽ… người ở đầu kia có thể thay đổi tương lai sao?
Tôi còn chưa kịp định thần lại, trên nhật ký đã nhanh chóng xuất hiện một câu hỏi.
“Nếu em thật sự là Bạch Hướng Uyển, vậy hãy nói cho tôi biết, trong ảnh tốt nghiệp, tôi đứng ở đâu?”
Tôi không chút chần chừ, trả lời ngay.
“Anh đứng phía sau Diệp Chỉ Miên.”
Nhật ký lại trở nên yên lặng.
Đợi một phút vẫn không thấy hồi âm, tôi cầm bút, dùng lực viết từng nét mạnh mẽ lên trang giấy.
“Lục Chí Nhiên, hãy rời khỏi cuộc đời tôi.”
Ngay lập tức, trên trang giấy hiện lên dòng chữ đầy tức giận.
“Tại sao? Nếu em thực sự là Uyển Uyển, chẳng lẽ em không biết tôi thích em sao?”
Chữ cuối cùng được nhấn mạnh đến mức làm rách cả trang giấy.
Tôi cười lạnh.
“Thích? Chính vì cái thích của anh, mà ngày hôm sau khi chụp ảnh tốt nghiệp, tôi đã bị người của Diệp Chỉ Miên đâm vào bụng, tổn thương tử cung, cả đời này không thể có con.”
“Vậy mà 31 tuổi, anh lại để cô ta mang thai con anh.”
Mỗi câu tôi viết ra, từng ký ức đau đớn lại hiện lên rõ ràng hơn.
Tôi từng cố gắng quên đi tất cả.
Nhưng suốt bao năm, tôi vẫn không ngừng bị những cơn ác mộng này bủa vây.
Mười ba năm trước, Diệp Chỉ Miên đã năn nỉ Lục Chí Nhiên đứng sau cô ta khi chụp ảnh, nhưng anh ta từ chối. 1 n g ay la m co t t han
Anh ta kiên quyết đứng phía sau tôi, còn nói rằng không chỉ bây giờ, mà cả sau này, trong ảnh cưới của chúng tôi cũng sẽ như vậy.
Lời tỏ tình vụng về nhưng chân thành ấy từng khiến tai tôi đỏ bừng.
Nhưng ngày hôm sau, vì không cam tâm, Diệp Chỉ Miên đã thuê mười mấy tên côn đồ chặn tôi trong con hẻm nhỏ.
Khi Lục Chí Nhiên lao đến, tôi đã nằm trong vũng máu, hấp hối.
Anh ta ôm tôi, khóc nức nở như một đứa trẻ.
Đôi mắt đỏ ngầu, anh ta điên cuồng chạy về phía bệnh viện, gào khóc cầu xin bác sĩ cứu tôi.
Nhưng đã quá muộn.
Tử cung của tôi bị tổn thương nghiêm trọng, không thể mang thai suốt đời.
Lục Chí Nhiên ôm tôi, nước mắt rơi không ngừng, thề độc rằng cả đời này sẽ bảo vệ tôi, không để tôi chịu thêm bất cứ tổn thương nào nữa.
Nhưng ai có thể ngờ…
Giờ đây, anh ta lại ngoại tình với chính kẻ đã hại tôi năm xưa.
Còn có con với cô ta.
Tôi siết chặt bút, viết xuống những dòng chữ cuối cùng.
“Lục Chí Nhiên, nếu anh thật sự thích tôi, vậy hãy rời khỏi cuộc đời tôi.”
“Càng xa càng tốt! Được không?”
“Xem như tôi cầu xin anh!”
Tôi chờ mãi, nhưng không nhận được hồi âm.
Cuối cùng, tôi ôm cuốn nhật ký, thu mình lại trên sàn, mơ màng ngủ thiếp đi.
Trong giấc mơ, tôi thấy Lục Chí Nhiên của 18 tuổi đang điên cuồng chạy trong con hẻm tối tăm.
Gương mặt anh ta hoảng loạn, lo lắng tột độ.
Tôi giật mình tỉnh dậy vì lạnh.
Nhìn ra ngoài, trời đã khuya.
Lục Chí Nhiên 31 tuổi vẫn chưa về nhà.
Không một cuộc gọi, không một tin nhắn.
Nhưng trong vòng bạn bè của Diệp Chỉ Miên, cứ mười phút lại đăng một bài.
Tổng cộng ba mươi bài viết.
Bài đầu tiên, là hình ảnh Lục Chí Nhiên đeo bảo vật gia truyền lên cổ cô ta.
Bài thứ hai, anh ta nhẹ nhàng thổi nguội bát canh, cẩn thận đút cho cô ta ăn.
Bài thứ ba, anh ta áp tai vào bụng cô ta, nở nụ cười hạnh phúc khi nghe thấy tiếng thai nhi cử động.
Dưới mỗi bài đăng đều có hàng loạt lượt thích và lời chúc mừng từ bạn bè.
“Chúc mừng Lục thiếu lên chức bố!”
“Tôi đã nói rồi, Lão Lục không đời nào cứ mãi bám lấy Bạch Hướng Uyển – con gà mái không biết đẻ trứng, vậy mà các người còn không tin.”
“Bạch Hướng Uyển làm sao xứng với Lục thiếu được? Diệp Chỉ Miên và Lục thiếu mới thật sự là trai tài gái sắc, trời sinh một cặp.”
Từng bài đăng, Lục Chí Nhiên đều nhấn like.
Có lẽ, trong thâm tâm anh ta cũng nghĩ như vậy.
Tôi thoát khỏi trang cá nhân, nằm xuống sofa, đầu óc nặng trĩu, cơn buồn ngủ kéo đến.
Trong mơ, Lục Chí Nhiên cuối cùng cũng chạy ra khỏi con hẻm tối tăm.
Trước mắt anh ta là cảnh tượng tôi bị đám côn đồ đè xuống đất, đánh đập dã man.
Diệp Chỉ Miên rút dao ra, đâm thẳng về phía bụng tôi.
“Uyển Uyển!”
Đôi mắt Lục Chí Nhiên lập tức đỏ ngầu, phát điên lao về phía trước.
Anh ta nhắm vào tên cầm đầu, vung viên gạch lên, đập từng nhát mạnh mẽ.
Lũ côn đồ đồng loạt lao đến, đâm anh ta hàng chục nhát dao.
Nhưng anh ta không quan tâm.
Bàn tay nhuốm đầy máu vẫn nắm chặt viên gạch, dùng chút sức lực cuối cùng đập vỡ đầu kẻ cầm đầu.
Khuôn mặt méo mó vì đau đớn, nhưng anh ta vẫn hét lên đầy dữ tợn.
“Đứa nào không sợ chết thì nhào vô đi!”
Bọn côn đồ bị khí thế điên cuồng của anh ta dọa sợ, bỏ chạy tán loạn.
Cho đến khi bóng dáng bọn chúng hoàn toàn biến mất, anh ta mới chống đỡ hết nổi, ngã gục ngay trước mặt tôi.
Bốn mắt chạm nhau, ánh mắt anh ta kiên định, nở một nụ cười mãn nguyện.
“Uyển Uyển, anh đã nói sẽ bảo vệ em. Anh đã làm được rồi.”
“Lục Chí Nhiên! Tôi không cần anh bảo vệ!”
“Biến khỏi cuộc đời tôi!”
Tôi hét to tên anh ta, ngay lập tức giật mình tỉnh dậy, nước mắt giàn giụa.
Ngồi trên sofa, tôi thở dốc từng ngụm lớn.
Cơ thể không biết vì lạnh hay vì sợ hãi mà run rẩy liên hồi.
Cúi đầu nhìn cuốn nhật ký trong tay, tôi cảm thấy đầu óc hỗn loạn, không phân biệt nổi đâu là mơ, đâu là ký ức.
Tôi kéo áo lên, đột nhiên cứng đờ cả người, vội vàng sờ tay lên bụng.
Vết sẹo đã theo tôi suốt 13 năm… đã biến mất.
Nước mắt không kìm được mà rơi xuống.
Tôi mở cuốn nhật ký ra lần nữa.
Trên đó xuất hiện thêm một hàng chữ, nhưng lần này lại ngoằn ngoèo, run rẩy, người viết rõ ràng đã kiệt sức.
“Uyển Uyển, anh đã cứu em rồi.”
Cảm xúc lắng xuống, tôi chỉ bình tĩnh đáp lại một câu.
“Đó là điều anh nên làm.”
Nếu không có tình cảm của anh ta.
Nếu không có thứ tình cảm mà tương lai anh ta nhất định sẽ phản bội.
Thì tôi đã không bị Diệp Chỉ Miên nhắm vào, cũng không mất đi thứ quan trọng nhất của một người phụ nữ.
Vậy mà đến năm 31 tuổi, anh ta lại phản bội tôi lần nữa.
Không chỉ phản bội, mà còn có con với kẻ đã hủy hoại cuộc đời tôi.
Những dòng chữ trên nhật ký chầm chậm xuất hiện, nét chữ xiêu vẹo, rõ ràng anh ta đang rất vất vả để viết.