Chương 3 - Bí Mật Của Mèo Mun
Trong ảnh, Bạch Nguyệt cười như thiên thần, nhưng tay lại xách một con chó nhỏ bị nhổ trụi lông.
Trong video, cô ta dùng dây thép nung đỏ dí vào một con thỏ bị nhốt trong lồng, miệng còn khe khẽ hát.
Cuối email có một dòng chữ:
“Cô ta yêu tất cả những gì thuần khiết, đẹp đẽ — và tận hưởng quá trình tự tay hủy diệt chúng.”
Tôi nhìn những bức ảnh ấy, lần lượt lưu lại.
Cố Hoài.
Anh tưởng anh đã tìm thấy ánh mặt trời.
Anh không biết, thứ anh đang ôm, là một vực thẳm đen tối gấp mười ngàn lần căn hầm của tôi.
3
Tôi trả lời email cho Lê Dạ.
【Anh là ai?】
Anh ta trả lời ngay tức thì.
“Là một thứ từng đẹp đẽ, đã bị cô ta hủy hoại.”
Tôi không hỏi thêm.
Mỗi người đều có địa ngục của riêng mình.
Những ngày tiếp theo, tôi tự nhốt mình trong xưởng làm việc, cắt đứt mọi liên hệ với thế giới.
Tôi dùng những nguyên liệu tốt nhất, tỉ mỉ điêu khắc khung giả cho mèo Mun, từng sợi cơ bắp đều chính xác đến từng vân nhỏ.
Sau đó, tôi phủ lớp da lông đã xử lý kỹ lưỡng lên, dùng kim chỉ đặc chế, khâu từng mũi, từng mũi.
Tựa như tôi lại trở về những ngày mèo Mun còn sống.
Nó vẫn lặng lẽ nằm bên tôi, yên tĩnh mà dịu dàng.
Chỉ là lần này, nó sẽ không bao giờ dùng cái đuôi quét qua mặt tôi nữa.
Cố Hoài lại gọi đến hai lần, mỗi lần càng sốt ruột hơn lần trước.
Anh ta càng vội, tôi càng bình thản.
Tác phẩm của tôi, chỉ còn thiếu bước cuối cùng.
Tôi không để mèo Mun nằm, cũng không để nó cuộn mình.
Tôi để nó ngồi thẳng, hai chân trước đặt thanh nhã trước ngực, đầu hơi ngẩng, đôi mắt thủy tinh đặt riêng, sáng rực, chăm chú nhìn về phía trước.
Trước mặt nó, tôi dùng gỗ và thạch cao dựng nên một mô hình thu nhỏ.
Ngôi nhà từng thuộc về chúng tôi.
Căn hộ 180 mét vuông ấy, nơi Cố Hoài từng chê là “vô hồn, không sức sống.”
Tôi tái tạo lại mọi thứ trong phòng khách theo tỉ lệ 1:20: sofa, bàn trà, kệ TV, thậm chí cả bức tranh treo tường lúc cưới đã phủ bụi từ lâu.
Tất cả đều mang màu xám trắng.
Như một thành phố hoang tàn bị rút cạn sinh mệnh.
Màu sắc duy nhất đến từ mèo Mun trên ghế sofa.
Bộ lông đen nhánh của nó, trong thế giới xám trắng ấy, nổi bật như một dấu chấm than cô độc.
Tôi nhìn mô hình, vẫn cảm thấy thiếu một thứ gì đó.
Thiếu… linh hồn.
Đúng lúc ấy, email của Lê Dạ lại đến.
【Cô Ôn, đây là tư liệu cuối cùng. Chúc cô sáng tác thuận lợi.】
Tệp đính kèm là một đoạn ghi hình giám sát.
Tôi mở ra.
Hình ảnh hiện lên chính là phòng khách nhà tôi. Góc quay, từ chiếc camera mà tôi từng lắp.
Cố Hoài ôm mèo Mun trong tay, Bạch Nguyệt cầm một ống tiêm, cười rạng rỡ bước đến.
“Anh Hoài, anh làm hay em làm?”
“Anh làm, anh chuyên nghiệp.” Cố Hoài thuần thục túm gáy con mèo.
mèo Mun cảm nhận được nguy hiểm, giãy dụa một chút.
“Đừng nhúc nhích!” Cố Hoài quát khẽ, dùng đầu gối ghì chặt nó.
Bạch Nguyệt đưa ống tiêm cho anh ta.
Anh ta nhận lấy, không một giây do dự, đâm kim vào cơ thể mèo Mun.
Toàn bộ quá trình, chưa đầy mười giây.
mèo Mun co giật một cái, rồi bất động.
Cố Hoài quăng nó xuống đất, dùng mũi giày khẽ hất, xác nhận nó đã chết.
Sau đó, anh ta bế Bạch Nguyệt lên, cuồng nhiệt hôn nhau trên sofa.
Video kết thúc.
Tôi ngồi yên trên ghế, bất động, cho đến khi toàn thân lạnh buốt.
Cuối cùng, tôi đã hiểu, tác phẩm của mình thiếu cái gì.
Tôi đứng dậy, mở tủ vật liệu, lấy ra một màn hình LCD siêu mỏng, chỉ bằng móng tay.
Tôi gắn nó vào chiếc TV thu nhỏ trong mô hình.
Sau đó, tôi nhập đoạn video mà Lê Dạ gửi vào.
Tôi bấm nút phát.
Trong căn phòng khách xám trắng, tĩnh mịch ấy, màn hình nhỏ trên chiếc TV sáng lên.
Một lần rồi lại một lần, đoạn video quay lại vụ mưu sát được tính toán kỹ lưỡng ấy cứ thế lặp đi lặp lại.
Mà tiêu bản của mèo Mun, thì ngồi đó.
Chăm chú, vĩnh viễn, nhìn chằm chằm vào toàn bộ quá trình mình bị giết chết.
Giờ thì.
Tác phẩm của tôi, đã hoàn mỹ rồi.
4
Tôi đặt tên cho tác phẩm này là “Tình Yêu và Vĩnh Hằng.”
Sau đó, lấy danh nghĩa của xưởng, tôi công bố sẽ tổ chức một buổi triển lãm nhỏ về nghệ thuật tiêu bản cá nhân.
Triển lãm trưng bày toàn bộ tâm huyết mười năm của tôi.
Màn cuối cùng, chính là “Tình Yêu và Vĩnh Hằng.”